Vậy đâu là những thông tin giới thiệu nhà cái Red88? Hãy cùng cuocred88.com tìm hiểu qua nội dung trong bài viết dưới đây nhé! chúng tôi hy vọng anh em hiểu rõ hơn về nhà cái cực uy tín này. Hãy mở ngay một tài khoản và trực tiếp đăng nhập vào nhà cái để bắt đầu
Câu nói của cô thật thơ ngây làm anh bật cười thành tiếng: - hahahahem làm anh đau bụng muốn chết rồi nè! Cả hai nhìn nhau cười, họ cười như chưa bao giờ được cười; những người k biết chắc sẽ nghĩ họ đã quen biết thân thiết với nhau lắm rồi nên mới ôm nhau mà cười như thế. Anh đưa cô bé về nhà và trên đường đi họ cùng nhau trò chuyện vui vẻ.
Sau đó ít lâu trời lại làm đói kém khắp hang cùng ngõ hẻm. Một đêm, nằm trên giường hai anh em nghe thấy mẹ nói với bố: - Đồ dự trữ cũng đã ăn hết. Cả nhà chỉ còn nửa cái bánh, ăn nốt chỗ ấy là treo mồm. Phải tống khứ lũ trẻ con đi. Lần này ta đem bỏ chúng vào rừng sâu hơn trước để chúng không tìm được lối mà về nhà.
Tobet88 là một trong số những sân chơi cá cược đổi thưởng đang được rất nhiều anh em cộng đồng người chơi Việt và Châu Á cực kỳ ưa chuộng. Tuy nhiên những thông tin liên quan đến sân chơi này lại khá ít ỏi. Và để anh em có cái nhìn tổng quan nhất thì còn chần chờ gì mà không theo dõi bài viết về nhà
Nhà cái trưng bày đa dạng sản phẩm cá cược. Cùng theo với đó là 1 trong những sân nghịch cá cược cực kỳ uy tín & vừa lòng pháp đã đc chứng nhận bởi đơn vị PAGCOR. Vậy nên, số lượng gamer tại nhà cái là cực kì đông đúc.
. Văn ánBa mẹ đều chết, Tri Miên một mình lớn lên, cho đến khi cô gặp một thiếu niên ngông cuồng kiêu ngạo không thể trói buộc, trở thành ánh sáng duy nhất trong cuộc đời được anh đưa về nhà, yêu đương cùng anh, một tình yêu chân thành nhưng lại chỉ đổi lấy được lời anh nói với đám bạn ăn chơi rằng “Nuôi mèo rất vui đấy.”Đêm bão mưa to ấy, cô kéo vali rời cô vừa đi, bạn bè hỏi, người con trai không thèm để ý “Chỉ là làm loạn mà thôi, qua mấy ngày nữa lại quay về thôi.”Không nghĩ rằng, cô vừa đi liền không bao giờ trở về nữa.——Đoạn Chước, đội trưởng của một đội thể thao sinh tồn, tất cả mọi người đều biết trên cổ tay phải của anh xăm hai chữ “ZM”.Người bạn hỏi cái này có hàm ý gì đặc biệt sao, anh trầm mặc rồi cười tự giễu“Tôi yêu nhất.”“Nhưng đánh mất rồi.”Đến khi có người nhìn thấy anh xuất hiện ở buổi triển lãm truyện tranh của Tri Miên, mọi người mới chợt nhận ra, nhưng khi hỏi Tri Miên, đối phương chỉ cười nhạt “Tôi không quen biết ngài Đoạn, ZM có thể là một con mèo anh ta nuôi thôi.”Buổi tối, Đoạn Chước chặn Tri Miên lại cạnh xe, mắt anh đỏ ngầu, cố gắng giữ cô lại “Cửu Nhi, về nhà với anh.”Tri Miên lùi lại một bước, nhìn anh, vẻ mặt bình thản “Tôi từ lâu đã không còn nhà rồi.”——Sau khi Đoạn Chước dẫn dắt đội giành chức vô địch thế giới, thì vài ngày sau phóng viên chụp được trong khu mua sắm, anh đang ôm một cô gái môi đỏ tóc gái cắn một miếng kem, anh hôn lên môi cô, nét mặt lạnh lùng nghiêm nghị nhưng lại lộ ra đầy vẻ cưng chiều dịu đó, hotsearch nổ mạnh, Đoạn Chước thay đổi bài viết hàng đầu trên Weibo“Cả đời này tôi đã hôn qua, một cái là súng, một người là em. Trước đây là mộng tưởng, còn em là tín ngưỡng. Tri Miên”[Nữ chính mềm mại và gai góc X Nam chính kiêu ngạo và ngỗ ngược]
Bên kia, mấy người đàn ông giờ mới biết người con gái đã có chủ, ngại ngùng không nhìn nữa. Đoạn Chước thu hồi tầm mắt, bước lên bậc thang rồi đi tới trước mặt Tri Miên, cầm lấy cốc trà sữa bên cạnh cô, uống mấy hớp. Đặt lại cốc trà sữa, đột nhiên cúi người xuống rồi tiến lại gần vận động xong, anh thở hồng hộc, trước ánh mắt sững sờ không hiểu gì của cô, đưa tay lên rồi véo má cô, cười một cái, tiếng nói trầm thấp “Như nào, nhìn bạn trai của em đến ngây người à?”“…………..”Tri Miên nhìn dáng vẻ tự luyến của Đoạn Chước, như thể đang hỏi cô————có phải bị ông đây đẹp trai quá làm cho ngây người không?Đủ ngầu rồi.“Em chỉ kinh ngạc thôi, gần đây có một số người làm gì mà càng ngày càng xấu đi liếc nhìn anh một cái rồi quay đi chỗ khác.“Càng ngày càng xấu?”Đoạn Chước ngồi xuống bên cạnh, bế cô ngồi lên chân mình rồi véo nhẹ vào mặt Miên chưa phản ứng kịp, người đàn ông Chước đã phả hơi nóng ra, giữ lấy đôi môi của cô, sau đó cắn nhẹ rồi Tri Miên mở cáoREPORT THIS ADRIÊNG TƯỞ đây là bên ngoài, xung quanh vẫn còn những người khác nữa!Cô xấu hổ đến mức nhiệt độ trên mặt tăng lên, rên nhẹ muốn đẩy anh ra, nhưng đôi tay đang ở bên eo lại ôm chặt lấy lúc sau, người đàn ông dừng lại, liếm môi rồi cười “Ai càng ngày càng xấu?”“………..” Tri Miên xấu hổ lẩm bẩm “Ai xem là thật thì chính là nói người đó.”Đoạn Chước đưa tay lên, tuỳ ý xoa xoa mái tóc của cô “Sao gần đây giống cứ như một con nhím nhỏ thế.”“…….”Anh mới là con Miên đánh tay anh “Anh buông em ra.”“Lại ngại ngùng nữa sao?”Đoạn Chước quay đầu lại quét mắt qua những người đàn ông vừa nãy, đối phương hoảng sợ rút lại ánh mắt tò mò, đi xuống khán đài, bước nhanh về phía bãi anh buông tay ra, Tri Miên đứng Chước đứng dậy theo, ngón tay búng vào trán cô “Đi thôi, đi ăn cơm.”Anh lười biếng bước xuống khán đài, Tri Miên đi theo.———Mặt trời lặn xuống, chiếc xe Hummer màu đen đi từ ngoại ô vào trung tâm thành phố, cuối cùng lái xe tới khách sạn quốc tế Đường cáoREPORT THIS ADRIÊNG TƯĐây là một nhà hàng năm sao ở Lâm Thành, dưới danh nghĩa của cậu Đoạn Chước – Trang Gia Vinh, dù Trang Gia Vinh dạo này bận rộn với việc cung cấp tài chính ở những nơi khác, nhưng người quản lí ở nhà hàng đều biết Đoạn tòa nhà cao tầng được bao phủ bởi ánh đèn vàng trong đêm, bình dị mà sang Chước cùng Tri Miên đi vào đại sảnh của nhà hàng, dưới sự hướng dẫn của nhân viên, đi lên tầng năm. Ra ngoài thang máy, Tri Miên liền nghe thấy tiếng cười nói, cô ngẩng đầu nhìn thấy hai người đàn ông đang đi tới phía hai người.“Ôi ôi, tới rồi à!”“Đợi hai người rất lâu rồi———”Hai người đó là Gia Cát Vũ và Tư Mã Thành, chơi thân với Đoạn Chước từ nhỏ đến lớn, lớn hơn Đoạn Chước một Đoạn Chước nói, hóa ra ba người họ là những vận động viên kickboxers thanh niên của một phòng tập quyền anh, năm cấp ba Đoạn Chước giành chức vô địch cấp tỉnh, còn Gia Cát Vũ với Tư Mã Thành đứng thứ hai và thứ ba, sau này anh không tiếp tục đi đánh nữa, hai người này liền giành được vô địch với á quân quốc giờ họ là huấn luyện viên kỹ năng và huấn luyện viên thể lực trong câu lạc bộ.“Được đó, lại giành tiếp một cái quán quân nữa, ông chủ tổ chức cho cậu một bữa tiệc ăn mừng lớn, bọn tớ đều được hưởng ké ánh hào quang của cậu.” Gia Cát Vũ vỗ vai Đoạn Chước cười “Vậy dịp trọng đại như này tại sao không gọi bạn gái cậu tới?”Quảng cáoREPORT THIS ADRIÊNG TƯ“Cậu ấy thật sự muốn mang bạn gái tới, nhưng cậu ấy nghĩ một lúc lâu, cũng không biết nên mang bạn gái nào tới mới thích hợp.” Tư Mã Thành không nhanh không chậm nói một Cát Vũ trừng mắt nhìn qua “Cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu.”“Tớ nói thật nói thật, ai mà biết được tốc độ cậu thay bạn gái nhanh hơn cả khi cậu thay quần áo chứ?”“Cậu thả rắm…….”Tri Miên đã nhìn thấy hai người này cãi nhau nhiều năm, sớm đã thấy nhiều nên không có gì Cát Vũ ôm lấy bả vai Đoạn Chước, nhìn về phía cô “Tiểu Tửu, rất lâu rồi không nhìn thấy em đó, em cũng không thèm đến câu lạc bộ chơi, anh đưa em đi chơi bóng bàn nhé?”Bọn họ gọi cô là “Tiểu Tửu”, là bởi vì lúc mới vừa quen nhau, có một lần Đoạn Chước gọi cô là “Tiểu Cửu”, bọn họ nghe nhầm rồi còn tưởng rằng anh muốn uống rượu, sau đó cứ đùa như vậy rồi tiếp tục gọi như thế.[Ấn vào đây] Giải thíchTri Miên mỉm cười “Sắp tới kì thi cuối kì rồi.”Bốn người đang nói chuyện, tiếng nói xinh đẹp của một người phụ nữ xen vào“Hi, ba người các anh đều ở đây sao?”Người phụ nữ mặc áo khoác nâu bước tới, trang điểm rất tinh xảo, cười tươi.“Ây, bác sĩ Thư đến rồi.”Quảng cáoREPORT THIS ADRIÊNG TƯThư Minh dỗi nói “Anh Vũ, không phải là nơi làm việc thì đừng gọi em là bác sĩ, gọi tên là được rồi.”“Được, đây không phải là do anh lễ phép sao.”Thư Minh bất đắc dĩ cười, nhìn về phía Đoạn Chước, âm thanh dịu lại vài phần “Đoạn Chước, chúc mừng anh nhé, lại đạt được một giải vô địch quốc gia.”“Cảm ơn.”Thư Minh nhẹ nhàng nói “Vừa mới thi đấu xong, gần đây anh nên nghỉ ngơi nhiều hơn, nghe nói buổi chiều anh lại đi tập luyện thêm à?”Tư Mã Thành “Thư Minh, em đừng lo lắng về cậu ấy, cậu ấy từ trước đến này là như vậy rồi.”“Vậy thì không được, người chuẩn bị phải tham gia thi đấu thế giới rồi………” Thư Minh nói xong, ánh mắt mới rơi trên người con gái bên cạnh Đoạn Chước, nhận thấy là chưa bao giờ gặp qua “Vị này là?”Gia Cát Vũ nói “Vị này là cô bé nhà Đoạn Chước.”“Hả?” Thư Minh kinh ngạc “Bạn gái sao?”“Đương nhiên rồi, em nhìn xem ai còn có thể thân cận với Đoạn Chước – cái người không bao giờ gần nữ sắc – như vậy chứ, đúng chưa?” Gia Cát Vũ nhướng mày nhìn Đoạn Minh nghẹn lời, không lên tiếng nhìn đánh giá Tri này điện thoại của Đoạn Chước vang lên, anh cầm điện thoại xem “Là Tiểu Khốc, tôi nghe đi nghe điện thoại.”“Anh ta vẫn còn ở bệnh viện sao……”Quảng cáoREPORT THIS ADRIÊNG TƯĐoạn Chước đi qua một bên, hai người đàn ông còn lại cũng đi theo qua đó, chỉ còn lại Tri Miên với Thư Minh đứng tại Minh vươn tay về phía cô “Xin chào, Thư Minh.”“Xin chào, Tri Miên.”“Nhìn em có vẻ vẫn còn nhỏ, vẫn đang học đại học sao?”“Ừm.”Thư Minh kinh ngạc “Chị lần đầu nhìn qua, còn tưởng em là em gái của Đoạn Chước cơ, lần này cùng anh ấy đi thi đấu, cũng chưa từng nghe anh ấy nhắc đến em, giấu em đi cũng tốt thật.”Tri Miên nghe vậy, ánh mắt ngừng lại rồi chỉ mỉm cười.“Thật ngưỡng mộ em có người bạn trai xuất sắc như vậy, qua năm sau anh ấy phải tham gia cuộc thi đấu lớn UMF, sẽ càng bận hơn, đoán rằng bình thường thời gian gặp mặt của các em cũng sẽ không nhiều.”“…..ừm.”“Đúng rồi, em với anh ấy ở bên nhau bao lâu rồi?”Tri Miên vẫn chưa trả lời thì Đoạn Chước đã quay trở lại, trực tiếp ôm lấy bả vai cô“Đi vào thôi.”Đoạn Chước đưa cô rời Miên quay lại nhìn Thư Minh đang đứng tại chỗ sững sờ, hỏi“Bác sĩ Thư đó…… là ai vậy?”Quảng cáoREPORT THIS ADRIÊNG TƯNgười đàn ông cúi đầu nhìn điện thoại, lơ đễnh trả lời “Là bác sĩ mới đến chiến đội của bọn anh.”“Ò.”Đi đến phòng tiệc, bên trong đã có rất nhiều người tới, bao gồm cả ông chủ của câu lạc bộ, huấn luyện viên của chiến đội GYB, thành viên, còn có vài người bạn tốt chơi ở câu lạc chào với bạn bè, Tri Miên ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh, lúc nhìn thấy cô, những người không quen cô khen cô xinh đẹp, những người quen cô sẽ trêu chọc vài câu, là người ngồi xuống, một lát sau nhân viên đưa rượu tới, lại cầm theo hai cốc sữa Vượng Tử, đặt nó trước mặt Tri ngẩn người, giọng nói trầm thấp lười biếng của Đoạn Chước bên cạnh vang lên “Em bé, tôi bảo họ mang lên cho em đấy.”Lần đầu tiên Đoạn Chước đưa cô đi dạo phố, lúc đó cô khát nước, gần đấy có cửa hàng tiện lợi, cô liền đi mua nước uống, lúc ra ngoài, vậy mà trên tay lại cầm một lon sữa Vượng đấy Đoạn Chước thấy cô nuốt nước miếng rồi ngửa đầu lên uống ừng ực mấy hớp, nhếch môi, khoé miệng dính chút vệt không nhin được cười “Mấy tuổi rồi còn uống cái này?”Trên bàn đầy đồ uống hay rượu vang, Tri Miên cũng không cảm thấy hứng thú, cô mở một lon ra, đổ cho mình một cốc, hỏi anh “Anh uống không?”Anh nhàn nhạt liếc nhìn cô “Em cảm thấy tôi sẽ uống loại đồ mà trẻ con uống sao?”Quảng cáoREPORT THIS ADRIÊNG TƯ“……….” Mắng ai khi lên món, Gia Cát Vũ đứng dậy “Các vị khách quý, các vị đồng nghiệp, mọi người buổi tối tốt lành. Do câu lạc bộ uỷ quyền nên tôi đảm nhận chủ trì buổi tiệc tối nay. Đầu tiên chúng tôi có mời sếp Lộ của câu lạc bộ chúng tôi đứng lên nói với mọi người vài câu.”Một người đàn ông trung niên đứng dậy, nói “Tối nay công ty có một bữa tiệc tại đây, là vì chúc mừng cho Fire lần thứ hai giành được vô địch quốc gia. Tại đây tôi đại biểu cho hội đồng quản trị cùng toàn thể cán bộ nhân viên công ty, chúc mừng cho Fire! Hội đồng quản trị muốn thưởng cho Fire, hi vọng công ty cùng nhau cố gắng, để công ty chúng ta đi từ giải quán quân này đến giải quán quân khác, huy hoàng này đến huy hoàng khác, cảm ơn mọi người!”“Cảm ơn sếp Lộ đã khích lệ chúng ta, tiếp sau đấy chúng ta mời nhân vật chính Fire của đêm nay tới đây phát biểu cảm nhận một chút nào.”Đoạn Chước cười, nhìn về phía huấn luyện viên trưởng của GYB “Cảm ơn mọi người, thật ra tôi không muốn nói gì hết, vẫn là mời huấn luyện viên lên nói vài câu.”Huấn luyện viên cười cười “Đầu tiên, vẫn là chúc mừng Fire, em đã giành được vô địch, cũng là giành vẻ vang cho GYB của chúng ta. Nhưng mọi người cũng đều không thể lơ là, chuẩn bị tháng ba năm sau sẽ là trận thi đấu lớn UMF, năm sau chính là cuộc thi thế là cuộc thi cá nhân Châu Á được tổ chức tại Hàn Quốc, trận đấu thế giới này là thi đấu đồng luyện viên nhìn Đoạn Chước “Một cá nhân lớn mạnh, không có nghĩa là cả đội có thể giành chiến thắng, mỗi một người đều cần cố gắng hết sức, chiến đấu mang về chiếc cúp vô địch thế giới.”“Cạn ly! Sang năm chiến đấu!”Quảng cáoREPORT THIS ADRIÊNG TƯSau khi buổi tiệc bắt đầu, rất nhiều người đến nâng cốc chúc mừng Đoạn Chước, Tri Miên thừa dịp mọi người đang nói chuyện, nói với Đoạn Chước một tiếng, đi nhà vệ ra ngoài phòng tiệc, cô hỏi người nhân viên ở cửa “Xin chào, cho hỏi nhà vệ sinh ở đâu vậy?”“Tiểu thư, rẽ phải vào đây rồi tới cuối thì rẽ trái.”“Cảm ơn.”Tri Miên nhìn thiết kế xung quanh của khách sạn, không nhanh không chậm bước tới, giày vải bước trên thảm, không phát ra tiếng động tới cuối, đằng trước có ba cô gái.“Người ngồi bên cạnh Fire đó, chính là bạn gái của anh ấy sao? Đây là lần đầu tiên gặp.”“Nhìn cũng rất xinh đó, nghe nói Fire rất tốt với cô ấy.”“Rất tốt sao? Cậu đừng trêu tớ, tớ vừa nhìn Fire nói chuyện với người khác, không có để ý tới bạn gái của anh ấy lắm, rõ là không hề quan tâm ấy.”“Thật sao? Không có đi?”“Cậu hiểu cái gì, nhìn qua cô gái đó không hề biết giận, đàn ông chính là thích loại bạn gái dễ quản ấy, với điều kiện của anh ấy, lại trẻ như vậy, về sau nói không chừng lại tìm loại người khác, bây giờ con người yêu đương không phải đều biết tìm cảm giác mới mẻ.”“Ây cậu đừng nói thế, làm không tốt thì sẽ là cái thứ làm ấm giường ngắn hạn đó.”“Đm cậu còn tàn nhẫn hơn cả tớ đó hahaha.”Quảng cáoREPORT THIS ADRIÊNG TƯChờ ba người đi vào trong nhà vệ sinh, Tri Miên đứng nguyên tại chỗ, bàn tay đỡ vào tường từ từ ngồi mi cô run rẩy, kìm nén sự chua xót ở đầu mũi.—————Năm phút sau, Tri Miên quay về phòng tiệc náo nhiệt, cô ngồi xuống, yên tĩnh dùng trái bỗng nhiên bị Đoạn Chước nắm lấy rồi đặt lên đùi sờ nghịch với lòng bàn tay mỏng manh của cô, trên mặt thì vẫn tiếp tục nói chuyện và uống rượu cùng mọi không rút ra, cũng không có phản ứng thoại trên bàn rung lên xem thì là đồng nghiệp trong phòng làm việc truyện tranh của Tinh [Đây là bản thảo cần phải nộp vào ngày mai, tớ vừa sửa nét xong, cậu sớm chút để lên màu cho xong rồi nộp cho giáo viên nhé.]Tri Miên mở bản thảo ra nhìn một chút, hơi cau mày [Ngày mai phải nộp, hôm nay cậu mới gửi tớ?]Đây là nhiệm vụ tuần trước giáo viên giao cho hai người họ, cô đã giục qua một lần rồi, đối phương nói vẫn đang vẽ, không ngờ đợi đến ngày giao deadline rồi mới gửi cho cô.[Xin lỗi, mấy ngày trước trong nhà tớ có việc, nên bị chậm trễ, tối nay cậu thức đêm tô một tí cũng không phải là không kịp mà, dù sao tốc độ của cậu cũng rất nhanh.] Đối phương giải thích một cách quang minh chính cáoREPORT THIS ADRIÊNG TƯ“……….”Loại tình huống như này không chỉ xảy ra một lần, hai lần trước cô còn cảm thấy có thể là do trùng hợp, nhưng lần này làm sao cô lại không biết được tâm tư sau lưng của đối phương xúc cả ngày của Tri Miên đều không tốt, bây giờ còn thêm cả chuyện này vào nữa, khiến cô càng thêm khó lười tranh luận, khoá màn hình điện thoại lại, nói với người bên cạnh “Đoạn Chước, em có việc…… phải về nhà trước.”Đoạn Chước đang nói chuyện cùng người khác thì dừng lại, hỏi “Làm sao vậy.”Anh từ trước đến nay không thấy hứng thú với công việc của cô, cô chỉ đơn giản nói “Ngày mai phải nộp bản thảo, em phải nhanh chóng quay về vẽ.”Anh vuốt ve ly rượu, phản ứng trong vài giây “Là công việc bán thời gian ở phòng làm việc đó sao? Gấp như vậy?”“Ừm.”“Thiếu tiền như thế sao?”Cô ngây người nhìn Chước nhìn dáng vẻ vất vả của cô, nghiêng người sang rồi đưa tay lên xoa đầu, nhìn chằm chằm vào mắt cô, giọng nói lưu luyến trầm thấp“Từ chức việc bán thời gian đi, muốn cái gì, tôi mua cho em.”
Sau khi Đoạn Chước trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp của EA, không thể tránh khỏi sẽ bị một lần tình trạng vết thương đặc biệt nghiêm trọng, anh trở về nhà, Tri Miên ở bên cạnh nhìn anh bôi thuốc, đôi mắt đỏ lên giống như một chú thỏ con đàn ông thấy vậy, khuôn mặt bình tĩnh che mắt cô lại, hôn lên. Chờ cho đến khi cô hoàn toàn ngốc rồi, Đoạn Chước thở hổn hển, giọng nói dửng dưng “Em được làm từ nước mắt sao? Còn khóc nữa thì sẽ ném em lên giường đấy.”Lúc này, Tri Miên ngồi trong phòng làm việc của Đoạn Chước. Tiếng cửa bị đẩy ra, kéo của từ trong hồi ức trở hình cao gầy của người đàn ông tiến Chước đã mặc xong áo nguỵ trang, tay áo dài che đi vết thương, anh nhìn thấy Tri Miên đang ngồi trên ghế sofa, ngồi xuống bên cạnh đó trực tiếp kéo cô ngồi lên giữ ở eo truyền tới nhiệt độ khó mà bỏ qua, Tri Miên thấy vẻ mặt của anh thong thả nhàn nhã, đẩy anh một cái “Anh làm gì? Đợi chút nữa có người vào……..”Anh nằm ra ghế sofa “Sợ cái gì, bọn họ cũng không phải là chưa từng thấy.”Trước đây lúc người đàn ông trắng trợn kéo cô lại thân mật, thì bị người khác gặp cô đỏ bừng lên, còn anh thì vẫn một mặt bình cáoREPORT THIS ADRIÊNG TƯDa mặt quá dày không thể nghi ngờ gì hơn nữa. Tri Miên khó chịu dùng ngón chân đá vào chân của anh, sau đó nhìn vào cánh tay trái bị thương của anh, vừa định nhấc tay chạm vào, cổ tay liền bị giữ chặt nhìn đôi lông mày hơi nhăn lại của cô, lười biếng cười “Đau lòng cái gì, hôm nay ông đây vẫn thắng rồi.”“………”“Ai đau lòng cho anh chứ.”“Không đau lòng mà vẫn chạy tới câu lạc bộ?”Tri Miên cụp mắt “Nhưng mà em đến rồi cũng không có tác dụng gì, cũng không thể làm cái gì.”Cô bị anh đuổi ra ngoài, ngay cả đến người bên cạnh cũng nói một câu, cô ở đây cũng không có tác dụng nói xong, cằm cô bị gãi, người đàn ông không nghe hiểu tâm tư của cô gái nhỏ, nhàn rỗi nói “Vốn dĩ không định gọi em qua đây, không phải vẫn đang xem cái triển lãm tranh gì đó sao? Xem như thế nào?”“……..cũng được.”“Chút nữa câu lạc bộ của anh vẫn còn có chuyện.”Tri Miên hiểu ý này, liền đứng dậy “Vậy em về trước đây.”“Ừm, để Trình Lập đưa em về.” Anh đi tới trước bàn làm việc, cầm chìa khoá xe ở trên bàn lên rồi đưa cho cô, đúng lúc nhìn thấy hộp quà trên mặt bàn, thuận tiện hỏi cô “Có muốn ăn bánh bông tuyết không?”Tri Miên nhận lấy hộp quà màu xanh và trắng được đóng gói tinh xảo, đầu óc tinh tế của cô rất nhanh đoán ra, nói “Đây là món quà mà bác sĩ Thư nói sẽ đưa anh đó sao?”Quảng cáoREPORT THIS ADRIÊNG TƯ“Ừm.”Trong lòng cô chua loét “Cô ấy cho anh, anh không ăn sao?”“Anh không ăn những thứ này, cái loại ngọt này không phải em thích ăn sao?”“………” Tri Miên ồ một tiếng “Đi đây.”Cô rời khỏi phòng làm việc, lúc đến cửa thang máy, cửa thang máy mở ra, đúng lúc Thư Minh từ bên trong đi Minh nhìn cô một chút, gật đầu một cái, nhìn thoáng qua chiếc hộp cô đang cầm, vẻ mặt sững đó, đi lướt qua vai.————Sau khi Trình Lập cầm lấy chìa khoá, lái xe tới cửa câu lạc bộ, Tri Miên lên xe sưởi ấm đầy đủ, cô cởi chiếc khăn quàng cổ ra, tựa lưng vào xe chạy, cô nhìn đường phố bên ngoài cửa sổ, một người phụ nữ trung niên đang dắt một cô gái đeo cặp sách, có lẽ là một đôi mẹ nhiên cô nhớ lại năm tiểu học lớp sáu, trên lớp tuyển chọn lớp viên hoan nghênh mọi học sinh tích cực đăng ký, cô muốn tham gia, nhưng sợ bản thân làm không tốt, cho đến khi mẹ cô khích lệ, cô đăng ký, cuối cùng được chọn. Một năm đó cô làm lớp trưởng, đã nhận được sự công nhận và yêu mến của giáo viên và tất cả các bạn trong cáoREPORT THIS ADRIÊNG TƯMẹ cô lúc đó cười rồi xoa đầu cô “Tiểu Cửu nhà ta giỏi như vậy, thì phải nên tự tin thêm chút nữa.”Nhưng sau này, tất cả tự tin của cô đều bị người khác đập vỡ cái sự bao phủ của bóng tối lên đến năm năm, cô không ngừng chối bỏ bản thân, đau đớn tột nỗi mà sau khi yêu đương cùng với Đoạn Chước, cô luôn cảm thấy bản thân vẫn chưa đủ ưu tú, vẫn không thể khiến anh ấy thích bản thân mình nhiều sự cô không nên tiếp tục như này Miên lần nữa nhớ lại chuyện của triển lãm tranh, suy nghĩ một hồi lâu rồi mới lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Du Du [Cô giáo, em nghĩ xong rồi, em muốn bản thân mình làm hoạ sĩ, có thể sẽ phải từ chức với cô trước rồi…….]Đầu bên kia rất nhanh trả lời lại [Nghĩ thông rồi?]Tri Miên [Ừm.]Cô hy vọng, một ngày nào đó truyện tranh của cô cũng có thể được tham gia một cuộc triển lãm như vậy, giống như vị hoạ sĩ trẻ đó, toả sáng lấp Du rất ủng hộ cô, nói cho cô cụ thể về những hoạt động gần đây của truyện tranh Lạc Hoạ, Tri Miên nói cô có đang âm thầm vẽ một bộ truyện tranh, tên là《Gió mùa tháng tám》, Du Du liền đề xuất rằng cô có thể cầm bản thảo đi nộp, biết đâu lại có thể trúng tuyển.[Em thử xem, cái vị trí trợ lý này cô vì em mà tạm thời giữ lại, hy vọng có thể nhận được tin tốt của em.]Một tia nắng chiếu qua cửa sổ cáoREPORT THIS ADRIÊNG TƯTri Miên ngước mắt nhìn ra ánh nắng bên chợt nhận ra, cần phải trưởng thành, độc không cần phải được Đoạn Chước chăm sóc suốt như vậy, cho dù có một ngày cô rời khỏi anh, cô cũng vẫn có giá trị của riêng cho thất bại, nhưng ít nhất cô cũng đã cố gắng rồi, nên sẽ không bao giờ hối hận.———Tri Miên về tới nhà, buổi chiều, đột nhiên nhận được điện thoại của Gia Cát Vũ.“Tiểu Tửu, hôm nay chắc em vẫn chưa có đi học đâu nhỉ, tối nay mấy người bọn anh hẹn nhau ra ngoài cắm trại, em cũng đến nhé.”“Cắm trại?”Gia Cát Vũ nói vòng đấu loại kết thúc, mấy anh em dự định ra ngoài tụ tập, anh ấy sẽ mang theo bạn gái, vì vậy liền hỏi Tri Miên có muốn đi cùng không.“Anh nói với Tiểu Đoạn rồi, cậu ta bảo anh hỏi em.”Tri Miên nhàn rỗi không có việc gì làm, liền đồng ý.“Được, gần tối anh sẽ bảo người đi đón em, có thể sẽ phải qua đêm, em nhớ mang theo đồ dùng cần thiết.”Gần tối, Tri Miên được đón gặp nhau ở cửa câu lạc bộ, gió lạnh xào xạc, Đoạn Chước với vài thành viên GYB đúng lúc từ trong câu lạc bộ đi ra, bước xuống bậc cáoREPORT THIS ADRIÊNG TƯTri Miên đứng ở đất bằng, Đoạn Chước đi tới trước mặt cô, nhìn cái mũi cô bị ửng đỏ lên vì lạnh cóng, nói với Gia Cát Vũ “Tớ đưa cô ấy lên xe, ai muốn ngồi xe tớ, thì bảo họ qua đây.”“Không đúng, tay cậu như này có thể lái xe sao?”Người đàn ông liếc anh ta “Cũng không phải là bị đứt rồi.”Anh đi về phía xe, Tri Miên đi theo một lúc, Tư Mã Thành đi qua, gõ vào cửa sổ bên ghế phụ, Tri Miên hạ cửa sổ xuống, Tư Mã Thành cười cười “Không có ai lên xe của cậu đâu, nói là không muốn quấy rầy thế giới của hai người, nên các câu đi trước đi, dẫn đường.”Đoạn Chước khẽ à một tiếng, khởi động đường, Tri Miên hỏi “Tối nay chúng ta đi đâu cắm trại vậy?”“Kim Sơn.” Anh nói thêm “Bạn gái Gia Cát Vũ đề nghị, nói bên đó có một đỉnh núi xem được các ngôi sao rất đẹp, tối nay theo dõi còn có thể có sao băng.”Nhưng mọi người chỉ là đi qua đó chơi, chứ không phải thật sự chuyên nghiệp đi xem sao băng.“Bọn họ muốn qua đêm, sáng mai sẽ đưa em về trường, được không?”“Ừm.” Sáng mai cô không có tiết, cũng không có xe một tiếng, đã đến Kim Sơn ở ngoại ô Lâm Thành. Một đường vòng quanh lên núi, Tri Miên đã sớm không còn cảm giác về phương hướng nữa rồi, cuối cùng nhìn thấy chiếc xe dừng lại ở một khu đất cắm trại, gần đó có một con suối, phạm vi nhìn rộng người lần lượt theo sau đến, người đã đến liền bắt đầu dựng lều, nhóm lửa, bày bếp nướng BBQ cáoREPORT THIS ADRIÊNG TƯHôm nay có gần mười người đến, trừ Gia Cát Vũ với bạn gái anh ấy, Tư Mã Thành, còn có mấy thành viên đàn ông làm việc nặng, Tri Miên mẫu mực đi giúp nướng thịt, qua một lúc, một người phụ nữ cầm một nắm xiên thịt cừu đi tới bên cạnh Tri Miên “Cậu chính là Tiểu Tửu sao?”Người hỏi là bạn gái hiện tại của Gia Cát độ đổi bạn gái của Gia Cát Vũ có chút nhanh, đây là lần đầu tiên Tri Miên thấy người bạn gái mới này.“Ừm, cậu biết tôi sao?”“Biết, tôi có nghe Gia Cát nhắc qua cậu, tôi tên là Khổng Tư.” Người phụ nữ đặt thịt lên vỉ nướng “Cho tôi chút dầu đó với.”Tri Miên đưa cho cô Tư là tự nhiên quen, chủ động bắt chuyện với cô “Đúng rồi, cậu chính là bạn gái của cái người Đoạn Chước đó sao?”“Ừm.”“Tôi nghe nói cậu với bạn trai cậu ở bên nhau rất nhiều năm rồi đúng không?”Tri Miên gật Tư cười cười “Có chút không nhìn ra.”“Hả?”“Tôi không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy bạn trai cậu nhìn qua có vẻ rất yêu chơi, nhưng tình cảm của hai cậu có thể ổn định lâu như vậy, ngưỡng mộ.” Khổng Tư nhún vai “Bây giờ người trẻ tuổi yêu đương, tiết tấu rất nhanh, yêu đương nhanh, chia tay cũng nhanh.”Quảng cáoREPORT THIS ADRIÊNG TƯTri Miên nhìn về hướng ngọn lửa đang cháy và trên người Đoạn Chước đang cùng mọi người nói đàn ông cả người mặc màu đen, đeo ủng quân đội, vết sẹo trên đường viền khuôn mặt để lộ ra rõ ràng, khoé mắt anh nhướng lên mang theo một nụ cười nhàn qua vô cùng phản nghịch, còn giống như một lãng tử tình trường*.[Ấn vào đây] Lãng tử tình trườngCó thể ở bên cạnh cô lâu như vậy, thực sự là rất kì một lúc, Khổng Tư cầm xiên thịt đi qua một bên, Tri Miên cẩn thận phủ bột lên cánh thịt đã nướng xong, thì nghe thấy trước mặt truyền tới tiếng người đàn ông “Thích chơi cái này sao?”Cô nhìn thấy Đoạn Chước đi qua Miên cầm một xiên cánh ở giữa đưa cho anh “Thử không?”Anh nhận lấy, cắn một miếng “Cũng tạm.”“………”Người này còn mang theo sự ghét bỏ là bị cái gì này có hai thành viên GYB đi tới, hỏi Tri Miên “Chị dâu, hai tuần nữa bọn em lại phải đi nơi khác huấn luyện, chị có muốn đi cùng lão đại không?”“Đúng rồi lão đại, tới lúc đó anh có thể mang theo người nhà đó.”Tri Miên hơi ngẩn lại phải đi huấn luyện?Quảng cáoREPORT THIS ADRIÊNG TƯĐoạn Chước nâng mi, lạnh lùng nói “Đừng tưởng rằng anh không biết các cậu đang kìm nén cái rắm gì, là đi huấn luyện, cậu tưởng rằng là đi du lịch sao?”“Bọn em vừa hỏi huấn luyện viên Gia Cát, tới lúc đó buổi tối sẽ không có sắp xếp gì hết.”“Đúng vậy, nghe nói môi trường bên đó còn rất tốt nữa, có núi có nước, chị dâu, tới lúc đó chị nghỉ hè rồi chứ?”Tri Miên “Chắc là thế……”Người con trai còn muốn nói thêm, Đoạn Chước trực tiếp cầm một nắm xiên cánh thịt giữa “Cầm qua đó chia cho mọi người.”Trực tiếp chặn miệng họ khi người khác ngượng ngùng rời đi, Tri Miên nhìn về người đàn ông “Anh muốn đi huấn luyện bao lâu?”“Mấy ngày thôi.”“Vậy em…… nếu không thì em đi cùng với anh nhé?”Đoạn Chước trực tiếp đánh bỏ kỳ vọng của cô “Em không quen sống với loại nơi như ở đó, em ở nhà đợi.”Bình thường Tri Miên bận việc học, anh đi thi đấu, cô căn bản cũng không thể đi lúc có thời gian, giống như bây giờ, cô muốn ở bên cạnh anh nhiều hơn, anh lại không muốn để đi cũng không hỏi cô có muốn đi hay Miên cụp mắt, không nói thêm gì cáoREPORT THIS ADRIÊNG TƯ“Đến đây ăn trước đi.”Tri Miên bị anh kéo đến bên cạnh đống lửa rồi ngồi xuống, nhận lấy một xiên bánh nướng từ trong tay Khổng người khác hỏi Tri Miên có muốn uống rượu không, Đoạn Chước ngước mắt lên nhìn người mang rượu đến “Không phải có mua đồ uống sao?”Lời này chính là không muốn cô chạm vào Cát Vũ ở một bên trêu chọc “Ài Tiểu Đoạn, làm sao lại quản bạn gái như quản trẻ con vậy.”Đoạn Chước liếc anh tên xưng hô Tiểu Đoạn này chỉ có Gia Cát Vũ và Tư Mã Thành mới gọi như vậy, là do cậu của Đoạn Chước bình thường hay kêu Đoạn Chước như thế, nên bọn họ cũng nghịch ngợm mà gọi cùng Tri Miên vẫn phải uống nước hoa không có tâm trạng gì, yên lặng ăn, cả buổi chỉ nghe Đoạn Chước nói đùa với người bữa tiệc nướng, mọi người dọn dẹp xong, Khổng Tư đeo thiết bị chuyên nghiệp để ngắm mưa sao băng, mấy người đàn ông đi đánh bài, Tri Miên cùng Khổng Tư đi xem một lúc, cuối cùng một mình quay về cạnh vì có xe, Đoạn Chước không có dựng lều, hạ ghế sau bằng xuống là có thể ngủ Miên ngồi vào cốp xe* đằng sau, đắp chăn lông lên chân, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao đen nhánh, dường như muốn thu mình nhỏ bé lại ở giữa đất trời.[Ấn vào đây] Cốp xeQuảng cáoREPORT THIS ADRIÊNG TƯSự náo nhiệt bên đó trái ngược hẳn với sự yên tĩnh bên có tâm sự, đột nhiên nhìn thấy Đoạn Chước từ giữa mấy đàn ông đứng lên, đôi mắt đảo qua rồi cuối cùng rơi vào cô, cất bước đi về phía đi đến trước mắt cô.“Làm sao lại một mình ngồi ở đây?”Cô tuỳ tiện nói “Hơi lạnh, nên đi qua đây.”Người đàn ông không nói một lời bước đến chỗ ghế phụ, mở cửa ra, lúc quay lại bên cạnh cô, trong tay cầm chiếc áo khoác vừa cởi ra trước khi xuống xe. “Không cần……”Mắt anh trầm xuống “Muốn bị cảm?”Anh mạnh mẽ khoác áo khoác lên người cô, sau đó ngả lưng về sau, một nửa nằm trong xe, thuận tiện kéo cô vào vòng tay của Miên hơi choáng váng “Anh không đi đánh bài với bọn sao?”Người đàn ông không biết nghĩ tới cái gì, đôi mắt trượt xuống chiếc cổ trắng nõn để lộ ra của cô, giọng nói chứa chút ý cười nhỏ “Cùng với một đám đàn ông chơi thì có gì vui chứ?”Tri Miên bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của anh, tim đập một đợi cô phản ứng lại, cằm cô bị khiêu khích, nụ hôn ấm áp của anh phủ tai vang lên tiếng kêu của côn trùng, cách đó không xa là tiếng cười đùa của vài người đàn ông đang chơi bài, bọn họ ở nơi này không ai chú ý cáoREPORT THIS ADRIÊNG TƯĐầu ngón tay đàn ông trượt xuống, đến vạt áo, vô cùng chiếm đoạt mà vén lên, chạm vào eo, mang theo xúc cảm hơi lạnh, nhưng lại lan ra như một tia tay phải không bị thương của anh nhấc cô lên người anh, chiếc áo khoác trên người cô gái rơi sang một bên, gió lạnh tràn vào dọc vạt áo, cô vô thức đưa tay lên vòng qua cổ anh, như muốn được sủng mắt Đoạn Chước dần dần thâm sâu, hầu kết lăn đi lăn lại rõ ràng, động tác dừng lại, hơi thở vân vê vành tai đỏ mỏng manh của cô, thấp giọng cười “Thế nào, thích ở ngoài trời sao?”————
“Muốn cái gì, tôi mua cho em.”Lời anh vừa nói ra, trong lòng Tri Miên ngũ vị tạp trần*.[Ấn vào đây] Ngũ vị tạp trầnAnh nói rất nhẹ không hỏi xem cô gặp phải chuyện gì, cô cần quả thực rất có hiệu quả, nhưng đó không phải là thứ giờ phút này cô muốn lúc lâu, Tri Miên chỉ nói “Em không thiếu tiền, hôm nay có bản thảo cần em tối nay phải làm xong, em phải về.”Cô khăng khăng như vậy, người đàn ông cuối cùng cũng mở miệng“Tôi đưa em về.”“Không cần không cần đâu…….” Tối nay anh là nhân vật chính, anh đi rồi còn coi là gì nữa “Nếu không thì em bảo anh Trần Lập đưa em về nhé.”“Cũng được.”Đầu ngón tay của Đoạn Chước móc móc vào trong lòng bàn tay cô, thấp giọng nói “Để cậu ấy đưa em về nhà.”Lời nói đầy thâm đầu Tri Miên loé lên gì đó, bên cạnh liền truyền tới giọng nói trêu chọc của Gia Cát Vũ “Tiểu Đoạn, cậu lôi kéo bạn gái cùng nói thì thầm, thể hiện tình cảm nơi công cộng! Thật quá đáng rồi!”Rất nhiều người nghe thấy tiếng nhìn Miên đứng dậy, nói với người đàn ông “Em đi đây.”“Ừm.”Cô quay sang chào hỏi với những người có mặt ở đây, có người kinh ngạc “Có chuyện gì gấp vậy, chị dâu chị uống thêm hai ly nữa đi?”Cô nói “Không đâu, công việc có chút chuyện.”“Không phải chị vẫn còn đang đi học sao?”“Là công việc bán thời gian bình thường.”“Ồ, là vậy à…….”Đợi Tri Miên đi rồi, Gia Cát Vũ đi tới bên cạnh Đoạn Chước “Cậu có phải ngược đãi Tiểu Tửu nhà người ta không vậy, không cho chi phí sinh hoạt, em ấy còn phải tự đi làm việc bán thời gian kiếm nữa?” Đôi mắt Đoạn Chước lạnh lùng quét qua “Cậu nghĩ sao?”Anh nghĩ tới mấy tháng nay anh chuyển tiền tới thẻ của cô gái, cô đều không động vào, hỏi cô cô liền nói tiền bản thân kiếm đủ Cát Vũ sờ sờ cằm, cười “Em gái nhà cậu thật tốt, nghĩ tới mấy người bạn gái cũ lần trước của tớ, hận không thể khiến tớ mỗi ngày đều mua hàng hiệu cho các cô ấy, rút cạn ví của tớ, thật không thể hiểu nổi tớ đã gặp phải dạng gì.”Đoạn Chước nhếch miệng “Cái này còn không hiểu nổi sao?”“Có ý gì?”Tư Mã Thành đi qua “Có một câu nói, vật họp theo loài, người chia theo bầy”Gia Cát Vũ “Biến”————Tri Miên ra khỏi nhà hàng, thấy chiếc Bentley màu đen đã đợi sẵn ở đây. Lên xe, nói quay về Tiêu Tinh Châu xong, cô dựa lưng vào ghế ngồi, nghiêng đầu nhìn ra cảnh đêm bên ngoài cửa nghĩ rối ức đan bất giác nghĩ về bảy năm trước, Lâm Thành chỉ là một thành phố bình thường, kinh tế mới bắt đầu tiến bộ, vẫn chưa thịnh vượng và lộng lẫy như bây ấy———Cô cũng mới vừa gặp được Đoạn là kì nghỉ hè chuẩn bị lên lớp chín, bố mẹ mất đi, Tri Miên bị đá tới đá lui qua nhà của ba người họ hàng như một quả bóng vậy, chỉ với 300 tệ, chạy thoát khỏi được cuộc sống ăn nhờ ở đậu năm lý cô ấy mang theo, chỉ có vài quyển sách giáo khoa, vài bộ quần áo mùa hè, cuốn sách đánh giá nếm thử trà yêu thích nhất của mẹ, cùng với những tảng đá hình san hô nhỏ khi cha đi chuyến thám hiểm đến Nam Cực mang về cho chạy ra ngoài, một mình đi loạn lung tung trong thành phố này, như một chú bê con mới sinh, không biết gì và không sợ cảm thấy sẽ không còn những ngày tháng phải hèn mọn và luôn run rẩy như trước có chết, cũng không muốn chết ở trong nhà của đám người họ hàng trụ nổi trong khách sạn, cô đi tới một cái khu nhỏ cũ, nhìn thấy trước cửa một ngôi nhà dán thông tin cho thuê, lập tức tìm đến chủ nhà vừa mới thấy cô nhỏ tuổi, còn tưởng rằng là con nhóc từ đâu đó đến đây nghịch ngợm rồi cho cô một miếng dưa hấu “Cô bé nhanh nhanh về nhà đi nhé.”Cô vội vàng lấy từng tờ tiền được gấp trong ví ra“Dì ơi, con có tiền!”Cô ngẩng mặt lên, một mặt kiên định “Con muốn thuê, thuê trước một tháng, có được không ạ?”Cô tìm một cái cớ, nói là đến Lâm Thành tìm họ hàng, họ hàng đang ở nơi khác có việc, nên đưa trước cho cô một số tiền, để thuê một phòng ở rồi qua một thời gian nữa sẽ tới đón cô. Cô thuê một căn phòng nhỏ hai mươi mét vuông, nhưng cô chỉ có 300 tệ, đến tiền thuê phòng tháng thứ hai cũng không có, cũng không có tiền để đi muốn tìm một nơi kiếm tiền, tuy nhiên không ai đồng ý nhận cô – sức lực lao động của một người chưa thành đó, nghèo đến mức trong túi chỉ còn 20 tệ, đến cơm cũng không ăn được, cô không dám đi tìm cảnh sát, sợ lại bị đưa về nhà họ hàng, cuối cùng đi đến ngõ cụt, cô chỉ có thể đi ăn học theo người ăn xin trên cầu vượt, cầm một tấm bìa cứng, viết về cảnh ngộ của bản lần cô xin cả một ngày, chỉ ăn được một cái bánh bao, buổi tối cô đi tới một con phố chợ đêm, có rất nhiều quán ăn ở trên ven đường, cô cầm tấm bìa cứng, đi đến một quán ăn lớn, hỏi qua từng bàn bàn đầu còn lười phản ứng lại, cho đến khi tới một bàn có vài thanh niên lêu lổng lớn hơn cô một chút đang ngồi, vỏ chai rượu rỗng bày ra nửa bàn, bọn họ nghe thấy tiếng cô xin xỏ họ, liền ngừng nói rồi nhìn đó có một người con trai mái tóc nhuộm đỏ nhìn rồi đánh giá vẻ bên ngoài của cô, cắn điếu thuốc và hỏi “Cô bé, nói với anh trai một chút, em mấy tuổi vậy?”Tri Miên nhìn dáng vẻ không thân thiện lắm của anh ta, do dự thay đổi “15 tuổi.”Đôi mắt tóc đỏ nhíu lại “Ôi, nhỏ như vậy sao, còn chưa thành niên nữa.”Mấy đứa em ngồi bên cạnh cười theo “Anh Đông của chúng ta không thích người non nớt sao?”Tri Miên ngơ ngác nhìn bọn họ, giống như một con nai con gặp bầy chó đỏ vẫy tay gọi cô, bảo cô qua đây rồi cho cô Miên cảm thấy có gì đó không ổn, nắm chặt bìa cứng, đột nhiên hối hận khi hỏi đến bàn này, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ làm cách nào để thoát đỏ không muốn tha cho “Cô bé, nếu không thì em theo anh trai về nhà, anh cho em……..”Anh ta chưa kịp nói xong thì bất ngờ bị một chiếc đũa ném vào mặt.“Đm, thằng ngu nào vậy!” Tay tóc đỏ che trán vì đau, quay đầu sang nhìn bàn bên cạnh nơi đôi đũa được ném đó có ba người con niên ngồi bên phải gần đường nhất, trên người mặc chiếc áo đen ngắn tay với quần yếm, trong tay đang chơi với chiếc lười nhác dựa vào chiếc ghế nhựa, đôi chân dài không chịu câu nệ mà vắt chéo, đối mắt với tóc đỏ, nhếch môi “Xin lỗi nha, ném chơi thôi, vừa khéo lại rơi vào mặt cậu.”Lời xin lỗi này vừa nghe liền biết không có một chút nào thành đỏ thấy anh ném vào mình thành như này, hung tợn chỉ vào anh “Không phải cố ý? Đ** m* m** ai tin vậy, nói cho bố mày———”Ai ngờ chiếc đũa thứ hai lại bay niên kéo dài giọng “A” một tiếng, khoé miệng hơi cong rồi cười “Lần này mày đoán xem có phải cố ý hay không?”Tóc đỏ trong cơn giận dữ, muốn đứng lên đánh người, lại bị anh em bên cạnh ngăn lại, không biết nhắc tới những từ gì đó như “Một trong ba người” “Đoạn Chước”, mặt tóc đỏ ngay lập tức biến sắc, không dám kêu gào thêm một câu thiếu niên không biến sắc, ánh mắt nghiêng nhìn sang cô gái đứng bên cạnh, ngay sau đó, chống cằm rồi lười biếng mở giọng “Đứa bé kia———”Tri Miên choáng đang gọi cô?“Nhặt chiếc đũa lên đưa cho tôi.”Anh Miên phản ứng lại, khom lưng nhặt chiếc đũa lăn đến bên cạnh chân của cô lên, do dự một chút, lo sợ tóc đỏ đợi người rồi lại tìm cô làm phiền, vì thế đi về hướng người thiếu tới trước mặt anh, dưới ánh đèn sợi đốt cô mới cẩn thận nhìn rõ mặt đen lông mi dài, môi mỏng mũi cao, ngũ quan rõ ràng và rực một khí chất khác hoàn toàn với đám tóc đỏ đến mức……… làm lu mờ mọi thứ xung Miên đưa chiếc đũa, chú ý tới các đốt ngón tay mảnh mai của anh, nhớ lại vừa làm thế nào mà ném chuẩn như vậy…….Thiếu niên cầm chiếc đũa tuỳ ý ném lên bàn, sau đó để ý đến tấm bìa cứng trong tay cô, nhìn cô“Vừa nãy tới xin xỏ bọn họ?”Tri Miên hơi ngây người, nhẹ nhàng gật đầu.“Tìm bọn họ xin tiền?”“Ừm……”“Em nhìn bộ dạng bọn họ như thế, giống có tiền lắm sao?”Tri Miên “?”Anh uống một hớp rượu, tiếng ồn xen lẫn tiếng cười rời rạc “Cô bé, em tìm bọn họ xin tiền, sao lại nghĩ không thoáng vậy?”“……..?”Cả người Tri Miên như người gỗ, còn chưa biết nên trả lời như nào, bên tai bỗng chốc truyền tới vài tiếng réo ở bụng, cực kỳ rõ cô đỏ lên khó hiểu, nhanh chóng gật đầu.“Chưa ăn cơm?”Tri Miên ngập ngừng không trả lời, vừa đúng lúc nhân viên mang lên một đĩa mì xào hải sản tươi, người thiếu niên nói “Làm phiền gói món mì xào này lại với.”Gia Cát Vũ và Tư Mã Thành đang ăn bên cạnh anh, nghe vậy choáng váng “Cậu làm gì?”“Các cậu ăn của các cậu đi.”Hai người?Sau khi mì được gói xong rất nhanh được đưa tới, thiếu niên lấy ví từ trong túi quần ra, lấy toàn bộ tiền mặt màu hồng từ bên trong ra, cùng với mì xào, đặt vào tay Tri cô hơi hé ra vì không ra nhìn cô, nhìn thấy dáng vẻ hơi không tập trung, ánh mắt không nóng không lạnh, lại dường như có thể nhìn thấy tận đáy lòng của cô“Con gái ở bên ngoài không an toàn, về sớm chút đi, đừng để bố mẹ lo lắng.”Nghe thấy hai chữ “Bố mẹ”, từ khi chạy ra ngoài đến bên giờ, Tri Miên – chịu đựng một giọt nước mắt cũng chưa từng rơi, hốc mắt chợt chua trí nhớ, cô vừa quay người đi chưa được mấy bước, tiếng nói kích động của hai người con trai khác đằng sau lưng vang lên“Đoạn Chước cậu điên rồi sao?? Nhìn một phát liền biết đây chính là lừa đảo, có một đội ngũ lừa đảo chuyên nghiệp đó, cậu nghĩ thế nào mà lại cho nhiều tiền như vậy?!”Tri Miên bước một cơn gió đêm bất chợt thổi tới từ phía nói người thiếu niên thuận theo gió, chầm chậm bay vào trong tai cô“Tớ cao hứng, không được sao?”Đêm đầu tiên gặp nhau đó, bây giờ cô nhớ lại vẫn rõ cũng không biết, đêm đó vì sao Đoạn Chước lại giúp cô – người mà không hề quen biết như vậy. Có lẽ là bởi vì số tiền đó trong mắt anh không tính là bao nhiêu, như anh đã từng nói, hoàn toàn là bởi vì tâm tại thời điểm đó, đối với cô mà nói, giống như tìm được đường sống trong cõi chết trong đêm dài vô vọng cuối cùng cũng xuất hiện một tia sau đó thắp sáng cả thế giới của cô.——Sau khi Tri Miên về đến nhà, ra roi thúc ngựa* bắt đầu xử lí bản thảo.[Ấn vào đây] Ra roi thúc ngựaThật sự năng suất làm việc của cô rất cao, một năm nay trau dồi, các kỹ năng cơ bản như tô màu kẻ đường, cô đều đã rất nắm chắc ra công việc của một trợ lý truyện tranh không cần mất nhiều chất yếu là……mất nhiều tóc, hại lúc hơn ba giờ đêm cô giao bản thảo, tổng biên tập cũng vẫn có thể kịp thời xem xét bản thảo. Làm công việc này cả ngày và đêm đã trở thành chuyện thường Miên dựa vào công việc làm thêm này có thể kiếm đủ tiền sinh hoạt bình nữa cô còn tích một chút tiền, dự định mua cho Đoạn Chước một món quà năm cái này ra, cô cũng bí mật vẽ truyện tranh của riêng vừa mới xin việc, cô vui vẻ nhảy nhót, gọi cho Đoạn Chước nói về tin tốt này, người đàn ông nghe xong lại hỏi lại “Rất thiếu tiền sao? Làm sao lại ra ngoài tìm công việc bán thời gian?”Giọng cô nhỏ dần, giải thích một chút, cuối cùng anh vẫn còn đang bận, chỉ nói vài câu “Được, em thích là được.”Sau này cô có cùng anh nói qua mấy lần chuyện về công việc của mình, nhưng căn bản anh đều chỉ đánh giá đơn giản, dần dà, cô đoán được anh không có hứng thú, liền không chia sẻ với anh chín giờ, cửa phòng sách bị mở đàn ông đứng ở cửa, một nửa người được ánh sáng căn phòng chiếu vào, một nửa người đứng trong bóng tối ngoài hành Miên dừng bút lại nhìn anh “Anh trở về rồi à?”“Ừm.”Đôi chân dài của Đoạn Chước bước tới bên cạnh bàn, tay chống lên mép bàn, đột nhiên cúi xuống, một nụ hôn nóng rượu lan toả giữa kẽ tim Tri Miên đập nhẹ, tay đẩy bả vai anh ra, lẩm bẩm“Em còn chưa xong việc nữa…..”Người đàn ông bế cô lên như một chú gà con, ôm vào trong lòng, đáy mắt mang theo dục vọng mãnh liệt “Ngày mai làm không được sao?”“Không được, ngày mai làm không kịp.”Im lặng một lúc, cảm xúc trong đáy mắt anh dần vơi đi, anh liếc nhìn máy tính của cô, sau đó buông tay ra “Vậy em tiếp tục làm việc đi.”Anh quay lưng bước ra không nói thêm một câu tới cửa, giọng nói rầu rĩ của cô gái vang lên“Tối nay chắc em sẽ ngủ rất muộn, muộn quá em sẽ về phòng ngủ của mình ngủ, sẽ không làm ồn đến anh.”Anh không quay đầu lại, lười biếng đáp lại “Được, anh ngủ đây.”Cửa lần nữa đóng lại, Tri Miên chậm rãi thu hồi lại ánh chằm chằm vào bản vẽ, rất lâu sau cô lấy lại tinh thần, tiếp tục Chước không quay lại phòng sách ba giờ sáng, cuối cùng Tri Miên cũng kết thúc, hoàn thành xong nhiệm thu dọn xong, lê tấm thân mệt mỏi đi ra khỏi phòng khuya sương dày, hành lang yên tĩnh, cô vô thức liếc nhìn khe hở trên cửa phòng ngủ của Đoạn Chước, là một màu chắc là ngủ về tới phòng ngủ của mình, cô đi vào phòng tắm, đợi nước chảy vào bồn tắm xong, cô nằm ấm chạy vào khắp cơ thể, rửa sạch đi mọi mệt mỏi, khiến cho toàn thân cuối cùng cũng được thư mỏi quá đi……Cô nhắm mắt lại, đầu óc dần dần trống biết qua bao lâu, cửa phòng tắm bị mở Đoạn Chước đi vào, liền nhìn thấy cô gái đang dựa vào bồn tắm, nghiêng đầu, đang ngủ ngon nhìn cả khuôn mặt cô đang dần trượt xuống nước, khuôn mặt lập tức sa sầm bước tới trước, cúi người bế người con gái từ trong nước ra, lấy chiếc khăn tắm bên cạnh rồi quấn lại, ôm cô đi ra ngoài phòng lúc lâu, Tri Miên bị động tác của anh đánh thức, mơ hồ mở mắt ra, liền cảm thấy bản thân đang được đặt trên giường của phòng ngủ nhìn người đàn trước mắt, vẻ mặt mờ mịt“Không phải anh ngủ rồi sao…..”Đoạn Chước cúi người, kiên nhẫn lau hết nước trên người của cô đi, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt cô, chế nhạo một tiếngQuảng cáoREPORT THIS ADRIÊNG TƯ“Em tưởng rằng tôi có một trái tim rộng lớn như em, nằm trong bồn tắm đều có thể ngủ sao?”———
Ngoài phòng tắm. Tri Miên nghe thấy hai chữ “Tối qua” của Thư Minh, chết lặng một lúc. Đầu bên kia không nghe thấy tiếng trả lời lại, lại gọi thêm một câu nữa “Đoạn Chước?” Tri Miên lấy lại tinh thần “Bác sĩ Thư………… là tôi. Đoạn Chước anh ấy hiện tại đang tắm.” Thư Minh có vẻ cũng giật mình, thu lại vài phần nhiệt tình “A, em là tiểu thư Tri đó sao?” “Ừm, vừa nãy cô mới nói về chuyện món quà, đợi chút nữa tôi giúp cô truyền đạt lại nhé?” “Không cần đâu, đợi anh ấy tắm xong, tự chị nói lại với anh ấy.” “…….Được.” Tri Miên nói xong, cửa phòng tắm bị mở ra, người đàn ông quấn chiếc khăn ngang hông bước ra, tóc đen lấm tấm nước. “Cô đợi chút, anh ấy vừa ra ngoài rồi.” Cô đưa điện thoại cho Đoạn Chước. Đoạn Chước nhận lấy, đi tới phòng quần áo “Alo.” “Em không có chuyện gì, hai ngày nữa không phải anh sẽ tham gia đấu vòng loại sao? Như thường lệ em sẽ nhắc nhở cho anh một chút về chế độ ăn uống…….” Thư Minh nói xong chuyện chính, cuối cùng nói “Em có chuẩn bị một món quà năm mới cho mỗi thành viên trong nhóm, tối qua làm sao anh lại đi nhanh như vậy chứ, em còn chưa kịp đưa cho anh nữa.” “Không cần đây, cô cho họ là được.” “Mỗi người đều có một món quà mà, không thể không công bằng được, không sao, đợi đến ngày đấu vòng loại em sẽ đưa cho anh.” “Ừm, còn có chuyện gì không?” “Hết rồi…….” Thư Minh thấy thái độ của anh, không dám quấy rầy thêm “Vậy anh bận đi, tạm biệt.” Đoạn Chước cúp điện thoại, vứt điện thoại lên giường, quay đầu lại nhìn Tri Miên vẫn đang đứng tại chỗ xuất thần, gọi cô “Sững sờ cái gì vậy?” Tri Miên bất chợt nhìn lên. “Mang giúp anh đồng hồ trong nhà vệ sinh ra đây.” “Ò.” Cô gái từ trong nhà tắm đi ra, nhìn thấy Đoạn Chước đang đứng trước gương to, thay xong quần áo. Cô đi tới trước, đưa đồ cho anh, do dự một lát, giả vờ tuỳ ý hỏi “Tối qua anh ở cùng với bác sĩ Thư sao?” Đoạn Chước đeo đồng hồ, nhìn lướt qua biểu cảm của cô gái trong gương, trên khoé môi nở một nụ cười “Em đang nghĩ vớ vẩn gì vậy?” Cô lập tức phủ nhận “Em mới không có.” Người đàn ông quay lại nhìn thấy ánh mắt thất thường của cô, cười lên “Căng thẳng thành như này, còn nói không có?” “…….” Đoạn Chước không đùa cô nữa, giải thích đơn giản một câu “Tối qua livestream, vừa đúng lúc cô ấy cũng có ở câu lạc bộ.” Tri Miên nhớ lại lúc nãy, lúc Thư Minh tưởng rằng là Đoạn Chước, giọng điệu nói chuyện mập mờ mang theo vài phần không khác gì thân mật, nhưng cũng không biết có phải do bản thân quá nhạy cảm không nữa. Cô ừm nột tiếng, đổi chủ đề khác “Tối nay trong nhà không có nấu cơm.” “Thay quần áo đi, tôi đưa em đi ăn.” ———— Mười phút sau, Đoạn Chước lái chiếc Hummer ra khỏi gara. Lên xe, Tri Miên hỏi “Chúng mình ăn cái gì?” “Em tự quyết định.” Cô lấy điện thoại ra lựa chọn nhà ăn gần đây, cô hiểu rất rõ về thói quen và khẩu vị ăn uống của người đàn ông, bởi vì công việc, anh bắt buộc phải ăn thức ăn thanh đạm và khoẻ mạnh. Thật ra cô rất yêu thích khẩu vị chua cay nặng, nhưng cũng vì lí do đó mà rất ít khi ăn lại. Mặc dù nói là để cô quyết định, thực tế cô đều rất quan tâm đến khẩu vị của anh. Tri Miên nhớ lại năm năm được gởi nuôi ở nhà họ hàng đó, vốn dĩ năm ngón tay của cô không phải chạm vào nước lại phải giặt giũ, nấu nướng, làm tất cả các loại công việc nặng bẩn thỉu. Cho dù cô đang đi học, cũng phải chịu trách nhiệm một ngày ba bữa của gia đình, nấu ăn cũng từ lúc đó mà bắt buộc phải tập luyện. Những thứ cô nấu cũng không phải là cái trân tu mỹ vị gì*, chỉ là món ăn không tệ được tự nấu tại nhà. [Ấn vào đây] Trân tu mỹ vị Món ăn quý lạ và ngon Sau này khi được Đoạn Chước đưa về nhà, lúc đầu cô cũng muốn thử nấu ăn cho anh, có lần sinh nhật anh, Cô có lòng đi chợ rau để chọn nguyên liệu, dự định sẽ làm cho anh một bữa tối thịnh soạn. Buối tối lúc cô đang xào rau, không cẩn thận, làm vỡ một cái đĩa. Cô nhìn thấy Đoạn Chước đi vào phòng bếp, nghĩ tới trước đây cô đã từng làm vỡ đĩa rồi bị người cô tàn nhẫn dùng roi đánh, lúc này giống như một con mèo bị dọa sợ, thu mình vào trong góc, cuống quýt xin lỗi “Xin lỗi anh, xin lỗi anh….” Người đàn ông thấy cô như vậy, cười cười “Không phải chỉ là cái đĩa thôi sao? Căng thẳng cái gì?” Anh chỉ nói “Cầm chổi mang ra đây, đi vòng ra ngoài.” Đoạn Chước mặc dù không có trách mắng, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy, có phải cô đã gây phiền phức cho anh rồi không. Tối đó cô làm một bàn thức ăn, anh chỉ hời hợt động đũa, một bộ dáng không có hứng ăn, sự chờ mong tràn đầy của cô giảm đi một nửa, hỏi có phải không hợp khẩu vị của anh không, anh nói rất nhiều đồ bình thường anh không thể ăn. “Về sau em không cần xuống bếp làm nhiều đồ ăn như vậy đâu, muốn ăn có thể ra ngoài gọi, hoặc là mời một dì về.” Tri Miên rũ mắt, chỉ có thể gật đầu. Sau đó cô liền không nấu cơm cho anh thêm lần nào nữa, thức ăn bình thường của anh, cũng được phụ trách bởi chuyên gia dinh dưỡng của nhóm anh ấy. Tri Miên thu hồi tâm trạng, nói cho Đoạn Chước vị trí của nhà hàng. Ngón tay cô vuốt ve màn hình điện thoại, nghĩ tới gì đó, nhìn về người đàn ông đang ngồi ở ghế lái xe “Chiều hôm nay em được chủ bút ở phòng làm việc làm thêm đó tìm, hỏi em có muốn tự mình trở thành chủ bút hay không.” Anh quay sang liếc nhìn cô một cái “Ừm?” Tri Miên giải thích đại khái một chút “Anh cảm thấy…….” Lời của cô còn chưa nói hết thì điện thoại của Đoạn Chước vang lên. Anh nghe máy “Nói.” Tri Miên lúng túng ngậm miệng lại, chỉ có thể đợi anh. “Được, ngày kia thi đấu lại xem đi.” Đoạn Chước nghe máy xong, sau đó hỏi Tri Miên “Vừa nãy em nói đến đâu rồi?” “………..” Cô mấp máy môi “Thì hỏi xem anh thấy em từ chức như thế nào.” Ánh mắt của Đoạn Chước tập trung vào tình hình giao thông ở phía trước, sau đó thờ ơ nói “Đều được, xem bản thân của em, muốn từ chức thì từ chức.” “……Ừm.” Tri Miên thấy anh không có tâm trí suy nghĩ muốn biết rõ, cũng không muốn nói nữa. Tới nơi, Đoạn Chước dừng xe ở bên đường, Tri Miên nghĩ tới lời anh vừa nói “Ngày kia anh có thi đấu sao?” “Ừm, vòng sơ loại Mỹ Khắc Bôi, chính là ở Lâm Thành.” Đoạn Chước kéo phanh tay xuống, sau đó đặt bàn tay lên đỉnh đầu cô xoa loạn xạ “Không phải rất thích xem anh thi đấu sao? Lần này thi đấu công khai, đưa em qua đó xem.” Thi đấu EA bởi vì ở một địa điểm đặc thù, thông thường đều không có người xem thi đấu, thi đấu công khai là một thi đấu nhỏ, địa điểm khá bé, có thể livestream trong thời gian thực. “Được.” Cô nhàn nhạt đáp lại. ———— Vốn dĩ Tri Miên dự tính đi xem thi đấu, ai ngờ buổi tối ngày thứ hai, cô nhận được một cái link của Du Du gửi tới. [Mấy ngày nay có một cuộc triển lãm truyện tranh đang tổ chức, em có biết không?] Tri Miên mở link ra xem một chút. Triển lãm tranh này là một triển lãm truyện tranh do chính quyền tỉnh tổ chức, chủ đề xoay quanh theo đuổi ước mơ, trong triển lãm còn có một số tác phẩm truyện tranh nước ngoài, quy mô rất lớn. Du Du [Những người đã đi đều nói rất tốt, sáng ngày mai cũng là nửa ngày cuối cùng rồi, bỏ lỡ thì không còn nữa, nếu em muốn đi thì phải tranh thủ thời gian đến xem.] Tri Miên biết được tin này, thì đã bị hấp dẫn bởi cuộc triển lãm truyện tranh này rồi. Nếu như trước đây, cô nhất định sẽ không do dự mà lựa chọn đi xem thi đấu cùng Đoạn Chước, nhưng lúc này cô muốn đi làm chuyện của bản thân mình hơn……. Nghĩ một lúc, cô vào phòng tập thể dục trong nhà. Đoạn Chước đang chạy trên máy chạy bộ, cô đi tới bên cạnh anh, gọi anh “Đoạn Chước, ngày mai em sẽ không đi xem trận đấu của anh nữa…….” Cô nói xong, người đàn ông nhấn nút, tốc độ của máy chạy bộ chậm lại một chút, anh bước nhanh tới, lực tập trung vẫn còn đang ở chỗ vận động “Em nói cái gì?” Tri Miên lặp lại lần nữa, Đoạn Chước nghe xong “Được thôi, tuỳ em.” “Ừm.” Cô quay người rời đi. —— Hôm sau, Tri Miên một mình đi đến triển lãm truyện tranh. Nửa ngày cuối cùng, người vẫn còn rất nhiều. Toàn bộ hai tầng của Trung tâm Triển lãm Văn hóa Lâm Thành đều là nơi tổ chức triển lãm truyện tranh lần này, Tri Miên đi dạo, nhìn thấy truyện tranh có đủ loại phong cách khác nhau, trong đó có một số người hóa ra lại là những tiền bối mà cô đặc biệt ngưỡng mộ. Đi tới phía trước, cô phát hiện ra một khu vực có rất nhiều người, vô cùng náo nhiệt, nhìn kỹ hơn, là một họa sĩ trẻ đang tham gia chương trình phỏng vấn, xung quanh là những người hâm mộ cầm cuốn truyện tranh của cô ấy. Tri Miên vừa khéo biết cô ấy, cô ấy là một trong những nghệ sĩ ký hợp đồng nổi tiếng nhất của truyện tranh Lạc Hoạ. Người dẫn chương trình hỏi làm sao cô ấy lại đi trên con đường này, cô ấy nói giống như chủ đề của buổi triển lãm truyện tranh lần này, cô ấy cũng là đang theo đuổi ước mơ, khi đó dũng cảm thử một chút, mặc dù ban đầu không ai chú ý đến cô ấy, nhưng cô ấy vẫn kiên trì. Sau khi phỏng vẫn kết thúc, có rất nhiều người hâm mộ lên xin chữ ký và chụp ảnh chung. Tri Miên rời đi, trong đầu nghĩ đến những lời phỏng vấn, trong lòng bị kích thích sâu sắc. Quả thực…… cô cũng nên dũng cảm một chút rồi. Một bên khác. EA, vòng đấu loại UMF. Trong sân, năm đội chiến đấu kịch liệt, cuối cùng tới vòng chung kết, chỉ còn lại hai đội. GYB đầy đủ đội hình, đối đầu với hai tuyển thủ của đội khác. Đoạn Chước xác nhận vị trí của đối phương, từ toà tháp ở khu Nam đi xuống, thông qua các thiết bị điện tử nói cho các thành viên khác “Tôi trực tiếp xông lên, các cậu đi theo.” “Fire, cùng nhau vây qua đó đi.” Trong tay Đoạn Chước cẩm một khẩu súng trường 95 口口*, một mình vượt qua mương rồi đi về phía khu trung tâm, cười “Hai người mà thôi.” [Ấn vào đây] 口口 Raw để z chứ mình cũng không có bít mng ơi. Đến khu vực chướng ngại vật phía Bắc, anh nhìn thấy một trong những kẻ thù đang nghiêng người, trực tiếp bắn. Trên người đối phương hiện lên khói xanh. Anh vừa bỏ súng xuống, bỗng nhiên bên hông truyền tới tiếng súng, anh bị phục kích. Thi đấu thắng lợi. ——— Sau khi Tri Miên từ buổi triển lãm truyện tranh đi ra cũng đã gần trưa rồi. Cô nhìn thời gian, không ngoài dự tính thì Đoạn Chước đã kết thúc trận đấu rồi, cô gọi điện cho anh, muốn hỏi xem nếu như trưa nay anh không rảnh, thì cô sẽ tự mình đi ăn cơm rồi về nhà. Mấy giây sau, đầu bên kia nghe máy, nhưng lại là giọng nói của Gia Cát Vũ “Tiểu Tửu———” Tri Miên đang nghĩ hoặc, đối phương lại nói tiếp “Điện thoại của Tiểu Đoạn vừa đúng lúc anh đang cầm, cậu ấy thi đấu bị thương rồi, vẫn đang băng bó vết thương.” “Bị thương?” “Khuỷu tay bị rách da, làm sao hôm nay em không tới xem cậu ấy thi đấu vậy, bây giờ em có muốn tới câu lạc bộ xem cậu ấy không?” Tri Miên nghe vậy, trái tim co thắt lại, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà lo lắng cho anh. Tri Miên đáp lại, cúp điện thoại, ngăn một xe taxi lại. Cả đường thông suốt, hai mươi phút sau, cô đến căn cứ của câu lạc bộ Nhậm Khi, trước đây cô thường xuyên tới chỗ này, cho nên đối với nơi này nắm rõ trong lòng bàn tay. Đi thang máy lên tầng ba của khu vực EA, cô liền nhìn thấy Gia Cát Vũ và Tư Mã Thành đang đứng trước phòng y tế. Cô bước nhanh qua đó, hai người quay lại nhìn thấy cô “Hi, Tiểu Tửu.” Tri Miên nhìn vào trong phòng y tế “Anh ấy đang ở trong sao?” “Để đưa em vào.” Gia Cát Vũ đẩy cửa phòng y tế ra, bên trong Đoạn Chước đang ngồi trên ghế, đứng trước mặt anh là mấy thành viên GYB, Thư Minh mặc áo khoác trắng đứng bên cạnh đang chuẩn bị băng gạc và các dụng cụ khác. Bọn họ quay đầu nhìn thấy Tri Miên, mọi người kích động gọi cô “Chị dâu!” Đoạn Chước đang mở một nửa áo nguỵ trang nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tri Miên, lông mày cau lại, giọng nói trầm hơn “Không phải em đi xem triển lãm tranh gì đó rồi sao?” “Vừa nãy gọi cho anh, Gia Cát Vũ nói anh bị thương rồi.” Người đàn ông lạnh lùng liếc nhìn bộ mặt cười xấu xa của Gia Cát Vũ “Mẹ nó bảo cậu nhiều lời sao?” Gia Cát Vũ cười cười “Ài, đây không phải là Tiểu Tửu quan tâm cậu sao.” “Anh không sao chứ?” Cô gái đi tới phía trước, Đoạn Chước chú ý thấy ánh mắt cô đang nhìn khuỷu tay, anh quay người sang một bên để che đi vết thương đang chảy máu, đưa tay lên và xoay mặt cô đi, khàn giọng ra lệnh “Ra ngoài đợi trước, anh sắp xong rồi.” Tri Miên thấy anh đuổi cô đi, nhăn mặt “Không sao, em đứng ở đây nhìn…..” “Nhìn cái rắm.” Giọng điệu người đàn ông lạnh xuống. Người ở trong phòng y tế đều nhìn qua. Thư Minh ở một bên thấy vậy, nhàn nhạt cười, nói với Tri Miên “Tiểu thư Tri, thật ra em ở đây cũng không các tác dụng gì, ra ngoài đợi trước đi.” Tri Miên nhìn Thư Minh, ánh mắt có một tia châm chích, nhắm mắt lại rồi nói “Được.” Cô quay người đi ra ngoài cửa, Đoạn Chước cũng liếc nhìn các thành viên bên cạnh “Được rồi đều đi hết cho tôi, chỉ là một vết thương nhỏ mà phải nhiều người đến vây xem sao?” “Vậy được lão đại anh nghỉ ngơi cho tốt…..” “Bye bye lão đại…..” Sau khi người khác đều đi, chỉ còn lại Đoạn Chước và Thư Minh. Thư Minh chuẩn bị xong nước muối và băng gạc, đi đến trước mặt Đoạn Chước, mỉm cười, đang định nắm lấy tay anh, thì nghe thấy giọng nói nhạt nhẽo của anh “Tôi tự mình xử lý.” Thư Minh sững sờ “Không sao, để em giúp anh đi…….” Anh trực tiếp cầm lấy nước muối “Không cần.” Thư Minh thấy vậy, không tiếp tục kiên trì nữa, cô đứng sang một bên, nghĩ tới vừa nãy, thăm dò hỏi “Vừa nãy anh hung dữ đuổi tiểu thư Tri ra ngoài như vậy, anh với cô ấy sẽ không cãi nhau chứ?” Người đàn ông ấn tăm bông nhúng nước muối lên vết thương ghê người, cánh tay nổi gân xanh, một giọt mồ hôi lăn dài xuống cằm, nhưng mặt vẫn không thay đổi, không nói lời nào. Thư Minh thấy anh ngầm thừa nhận, định mở miệng an ủi. Đoạn Chước rũ mắt, nhớ lại trước đây, khoé môi nhếch lên, giơ tay, vứt miếng gạc dính máu vào thùng rác bên cạnh “Bạn gái tôi thích khóc nhè, cô ấy nhìn thấy vết thương này, chắc chắn là chịu không nổi.” Giọng nói của người đàn ông mang theo ý cười, khác hẳn với giọng điệu xa lánh cô ấy vừa rồi. Lời nói của Thư Minh đột nhiên bị mắc kẹt ở cổ họng. ———— **Mong mọi người hãy like và cmt để tạo động lực cho mình, đừng xem chùa nha plsss, không mình buồn mình tắt nguồn khoá trang đó huhu. Chương 9 – Chương 11
vậy cùng anh về nhà