Thầy rất ghét làm thì ít báo cáo thì hay. Muốn hỏi Thầy 1 câu hỏi mà ko suy nghĩ trước khi hỏi, Thầy hỏi lại vài vấn đề mà ú ớ thì Thầy sẽ không trả lời nữa mà bảo về tìm hiểu thêm. Nhưng nếu hỏi Thầy :" Thầy ơi em hỏi cái ABC, em đã tìm hiểu thấy nó XYZ Christians are threatened by atheists because they're afraid they might be right. Atheists' mere existence challenges the faith of the faithful and exposes its fragility. To a truly devout Thế nhưng thầy vẫn là thầy giáo "hắc xì dầu", là người phụ trách cái môn học mà tôi ghét cay ghét đắng. Cả trường tôi ngày ấy chỉ có mỗi mình thầy dạy thể dục nên nếu tôi muốn không chạm mặt thầy nữa thì phải chuyển sang trường khác. e k giữ dc ck e muốn làm bùa ghét để quên và ghét ck e…tự e sẽ ghét a ý.có làm được k ạ. thầy ơi mới có tháng trước ck e vẫn yêu vk chăm con..mà giờ ck e công khai con kia lên mang.gd ck e thì k thể chấp nhận dc..e là dâu đẻ con cháu cho họ mà họ k hề qtam đến e mà lũ Chúng em luôn biết ơn thầy, thầy ơi Luôn ghi khắc hình bóng thầy mãi mãi Từ đáy lòng chúng em xin được nói Thầy là thầy, là bố của chúng em Dở hay, yêu ghét, trắng đen Còn bao sự thật đã nhìn thẳng đâu Ai còn dằn vặt đêm sâu . Thầy ơi, em ghét thầy! CV Nguồn TTV Edit Phù Dung Đào Hoa MỤC LỤC Chương 1 – – – – – – – – Chương 2 – – – – . – – – – Chương 3 – – – – – – – Chương 4 – – – – – – Chương 5 – – – Chương 6 – a – – – Chương 7 – b – a – b – – – – Chương 8 – – – HOÀN CHÍNH VĂN Phiên ngoại 1 Phiên ngoại 2 Phiên ngoại 3 Edit Phu Dung Lần đầu tiên Phù Dung edit một câu truyện tình cảm pha lẫn hài hước như thế này, sẽ cố gắng và hy vọng mọi người sẽ có những phút giây đọc truyện thật vui vẻ, thoải mái. Truyện được post lại sau khi đã chỉnh một vài lỗi và đổi cách xưng hô thống nhất toàn bộ mạch truyện. Mong các bạn thông cảm ^^_mimi Đản Đản hai mặt Khi tôi vẫn còn muốn nằm nướng trên giường, thì bên ngoài con gà cất tiếng gáy thật đúng giờ như bị động kinh. Nó là con gà yêu quý của Dì Phương nhà ở đối diện, là bạn tốt của con người chúng ta, là ánh sao mai buổi sáng, và là cái loa phóng thanh của toàn bộ khu vực này. Tôi xin lỗi vì đã dùng từ quá văn chương để diễn tả nó. Trên thực tế, nói thẳng ra là nó chính là con gà trống, mỗi ngày không ngừng cất tiếng gáy đáng ghét đánh thức mọi người trong xóm này. Tiếng gà gáy ồn ào khiến tôi cảm thấy phiền không thể ngủ tiếp được. Từ trên giường phóng xuống mở cửa sổ, tôi nhặt vội mấy hòn sỏi nơi ban công chọi vào con gà đang làm ầm ĩ ngoài kia, làm nó sợ tới mức an phận không dám kêu la nữa. Giải quyết con gà phiền phức xong, tôi mới phát hiện bên ngoài đang mưa lất phất. Đây là cơn mưa đầu tiên khi bước sang mùa thu. Mưa dai dẳng không dứt, tiếng mưa rả rích khiến tôi không cưỡng được sự hấp dẫn của cái giường ấm áp, muốn vùi vào chăn tiếp tục ngủ nướng. Cho đến khi bên ngoài có tiếng đập cửa của ba tôi vọng vào “Đản Đản ơi! Dậy đi con, ba đã làm món trứng chiên Phù Dung mà con thích. Mau ra ngoài ăn, nếu không sẽ trễ học bây giờ…” Tôi miễn cưỡng cầm cái đồng hồ báo thức lên xem… My God! Chúng tôi học lúc tám giờ, mà bây giờ chỉ có sáu giờ rưỡi. Cần gì phải thức sớm như vậy, tôi có phải là chú gà trống đâu chứ! Tôi bực bội nằm trên giường lăn qua lộn lại vài lần, rồi mới chịu ngồi dậy, ho lên một tiếng như cố xua tan cơn buồn ngủ. Sau đó, mới ngọt ngào trở lời “Ba à, con đã dậy rồi, sẽ lập tức ra ngoài ngay. Ba trở về phòng đi, kẻo bị cảm lạnh đấy…” Vừa nói xong, tôi lấy vài bộ đồ từ trong tủ nhét vào chiếc cặp to đùng, rồi lấy bộ quần áo máng trên móc xuống thay. Tôi mặc cái áo màu hồng phấn hoa đào, kết hợp với chiếc váy da viền ren hình cánh sen. Nếu ba nhìn thấy, chắc chắn sẽ cảm động chết luôn! Vừa đẩy cửa ra, đã thấy ba ngồi chờ mình bên bàn ăn. Tôi tỏ vẻ ngoan ngoãn nở nụ cười, cúi đầu ăn từng miếng từng miếng món trứng chiên Phù Dung thơm phức mà ba đã chuẩn bị. Nói đến món trứng chiên Phù Dung, xém chút quên giới thiệu với các bạn Tôi tên làChuĐạm Đạm, là Đạm Đạm chứ không phải Đản Đản nhé! Còn về việc vì sao ba yêu quý của tôi vẫn thích gọi tôi bằng Đản Đản… Thì vấn đề náy quá sâu xa, thật sự hơi làm khó tôi rồi. Theo như lời ba kể lại, thì khi vừa sinh ra, đầu của tôi vừa vàng vừa nhỏ bé xíu bằng cái bát trứng chiên Phù Dung. Đây rõ ràng là một câu chuyện cười, tôi có chỗ nào giống với cái chén trứng chiên Phu Dung chứ? Vì vậy, tôi đoán rằng, lúc mẹ tôi còn sống có tên thân mật ở nhà là Đản Đản. Thế nên, kết quả tôi cũng được gọi như vậy luôn. Tuy nhiên, ngoại trừ ba tôi ra, nếu ai dám kêu tôi một tiếng Đản Đản, tôi sẽ không tha đâu! Ăn xong miếng trứng cuối cùng, tôi đặt bát xuống, khẽ mỉm cười “Ba, Con đi học đây! Hôm qua trước cửa trường của con mới mở một tiệm bánh bao, khi tan học con sẽ mua mấy cái về cho ba nếm thử…” Ba nghe vậy rất hài lòng, nói “Tốt lắm, nhưng con đừng mua nhiều quá, chúng ta ăn không hết đâu, ăn cho biết mùi là được rồi. Con mau đến trường đi, trong giờ học nhớ đừng phạm lỗi gì, biết không?” “Vâng, con chào ba!” Tôi thong thả bước ra khỏi cửa. “Đợi một chút đã, Đản Đản.” Ba bỗng nhiên đi đến cầm túi sách tôi lên ước lượng, sau đó nhướng mày hỏi “Nhóc con! Rốt cuộc mỗi ngày túi sách của con chứa thứ gì trong đó, sao nặng quá vậy?” Ôi mẹ ơi! Không biết tại sao hôm nay ba tôi tự nhiên nhớ tới chuyện này! Tôi nhanh nhẹn ôm chặt túi sách vào lòng, nói “Nặng gì đâu, con chỉ mang thêm mấy quyển sách về ôn bài, ba đừng lo lắng.” Nói dứt lời, tôi lập tức mở cửa ra vẫy vẫy với ba “Con phải đi đây, chào ba.” Khi chạy đến giữa sân thì tôi gặp dì Phương – chủ nhân của con gà ồn ào chết bầm kia. Bà đang thở hổn hển, đưa cho tôi một cái bánh quẩy, nói “Này, Đạm Đạm! Sao trông cháu gầy quá. Mỗi ngày ráng ăn nhiều một chút, thì cơ thể mới cao lơn lên được. Rồi mai mốt thi vào một đại học tốt, để cha cháu nở mày nở mặt với xóm giềng.” Tôi ngại ngùng lễ phép cười cười “Đó là chuyện đương nhiên… Cháu cám ơn dì Phương.” Thi đại học à, việc này thật sự muốn làm khó tôi mà. Chú ở nhà bên cạnh không biết xuất hiện từ lúc nào cũng góp lời “Thi vào đại học đối với Đạm Đạm chắc dễ như trở bàn tay. Nếu con gái chú cũng học giỏi, và biết quan tâm săn sóc người khác như Đạm Đạm đây, thì đời chú đã cảm thấy quá thỏa mãn rồi.” “Ha ha ha….” Lòng tôi có cảm giác trống rỗng, đi như lướt ra khỏi sân lúc nào không hay. Sau đó, tôi chạy một mạch như điên đến siêu thị nhỏ nơi góc đường, không thèm quan tâm đến ánh mắt hằn học của gã trẻ tuổi đứng sau quầy thu ngân, vội vàng vọt vào trong. Tôi cởi chiếc áo màu hồng, sau đó lấy từ trong túi sách ra cái áo có in hoa cùng áo khoác ngoài mặc cả vào, đổi cái váy ren da bò thành quần Jean bó sát. Cuối cùng tôi ngắm mình vào gương mấy cái, rồi lười biếng đi đến chỗ gã Tóc đỏ, chẳng thèm liếc một cái, cướp luôn chiếc kẹo bắp trên tay hắn. Gã Tóc đỏ hung hăng nhìn tôi, nói “Này, Chu Đạm Đạm! Cậu có biết mình giỏi nhất là gì không?” Tôi quá hiểu câu châm ngôn Miệng chó làm sao mọc được ngà voi’, cố tình làm ra vẻ yếu đuối “Người ta giỏi nhất chính là việc học chứ gì nữa.” “Xì…” Hắn xì một hơi rõ dài, nói “Cậu hả? Giỏi nhất chính là làm ra vẻ đáng thương.” “Người ta không thèm nói chuyện dư thừa với cậu nữa, người ta phải đi học rồi.” Tôi làm ra vẻ tội nghiệp, vẫy tay với hắn, rồi từ từ đi đến trạm xe. Sau lưng còn mơ hồ nghe được tiếng lầm bầm giận dữ của gã Tóc đỏ “Nhìn cái tướng đáng ghét như thế, mà mẹ tôi nói phải lấy nó làm tấm gương noi theo? Hừ! Còn cho rằng nó là mẫu nàng dâu lý tưởng nữa.” Nếu đó là sự thật… Obama cũng có thể hát Opera! [1] Tôi rất muốn có ý kiến với nội quy tám giờ học thì bảy giờ ba mươi phải có mặt tại trường. Ý kiến của tôi là Không cần quan tâm đến cái quy định khác người đó. Nếu tám giờ vào lớp, thì tám giờ tôi sẽ có mặt. Nhắc đến trường học, tôi không ngại xấu hổ mà khoe khoang một chút Nhất Trung là một trường trung học danh tiếng nhất ở thành phố A này. Nơi đây đã đào tạo ra những nhân tài lẫy lừng như Các nhà lãnh đạo quốc gia, các nhà khoa học, các nhà văn, nhà thơ… Dĩ nhiên, một trường học nổi danh như thế cũng thu hút rất nhiều thành phần con ông cháu cha, dùng tiền để mua lấy bằng cấp cho mình. Vì vậy, Nhất Trung cũng đồng thời đào tạo một đám những thành phần cặn bã. Bạn thân của tôi – Lăng Linh thường cảm thấy khó hiểu. Bởi vì, trong nhân loại còn có một loại người không thể phân biệt được họ là nhân tài hay là người vứt đi. Kẻ đó chính là tôi! Tôi không mang theo dù, bước chầm chậm trong mưa phùn, thật nên thơ vô cùng. Không phải vì tôi ngại đón xe buýt mà lội bộ đến trường. Tôi làm vậy vì mình là một cô gái ngoan hiền có tâm hồn thi sĩ. Nhưng làm nhà văn thường không có kết quả tốt. Mưa càng ngày càng nặng hạt, tôi chỉ còn cách nép vào mái hiên chờ mưa tạnh. Trong lúc tôi đứng yên lặng thưởng thức mưa rơi, thì một chiếc xe nhẹ nhàng lướt qua, bỏ lại phía sau một làn gió mát và… một vũng bùn màu vàng văng tung tóe lên chiếc quần Jean yêu quý của tôi. Tôi giống như một con trâu rừng đang phun ra lửa, giận dữ nhìn chăm chú biển số của chiếc xe màu đen kia, ghi nhớ kĩ trong lòng. Đối với chuyện vừa xảy ra, tôi chỉ có thể ngửa mặt lên trời hét to “Trời không giúp con thì thôi, nỡ lòng nào làm con mệt tâm trí, còn đừ luôn cả người nữa… a…” * * * Cuối cùng đến tám giờ mười bảy phút, tôi cũng có thể lê bước chân tàn tạ tới ngôi trường thần thánh. Vào lúc này, toàn trường đều im lặng, chỉ còn một mình tôi… kéo từng bước chân rã rời đến lớp sáu, khối cấp ba. Đi đã lâu cũng thấm mệt, tôi lấy tay lau những giọt nước dính trên tóc, mất kiên nhẫn đẩy cửa lớp học ra đi về chỗ ngồi của mình. Trong lớp yên lặng một cách kì lạ. Trong lúc tôi đang nghi hoặc, thì sau lưng bất ngờ có một giọng nam vang lên “Em là Chu Đạm Đạm phải không?” Tôi quay lại, thì thấy một chàng trai trẻ mím môi, không biết đang vui hay đang giận. Trên tấm bảng đen sau lưng anh có viết hai chữ rất đẹp và cứng cáp Chu Dật. Lăng Linh liên tục nháy nháy mắt ra hiệu, nhưng tôi không hiểu ý. Vì vậy tôi lạnh lùng hỏi “Anh là ai vậy?” Chàng trai đứng trước bảng đen nhìn xuống, một đôi mắt phượng mỏng manh, giọng nói đầy thu hút “Tôi là giáo viên Ngữ văn mới, kiêm chủ nhiệm lớp của em.” Anh ta dừng lại một chút, khóe miệng hơi nhếch lên “Chu Đạm Đạm, em đến muộn gần nửa tiết, để tránh ảnh hưởng đến các bạn khác, mời em ra đứng ngoài hành lang.” Bắt đứng ngoài hành lang? Tôi trợn mắt không thể tin nổi, cảm giác vừa mất mặt vừa giận dữ không biết từ đâu ùa về. Cái này có được xem như là đòn ra oai đánh phủ đầu của lão thầy giáo chủ nhiệm mới không? “Thầy ơi! Thầy không biết loại hình phạt này chỉ thích hợp với những học sinh tiểu học thôi sao?” Tôi lên tiếng phản đối. Cái tên gọi là chủ nhiệm lớp không hề có phản ứng gì, nói “Tôi không biết, mời em lập tức đi ra ngoài, để tôi còn phải tiếp tục dạy.” Tôi trợn mắt há mồm… Trời ơi! không thể tin được, tôi bị anh ta đuổi cổ ra khỏi lớp! [1] Obama Tổng thống Mỹ. Opera Loại nhạc chính kịch, thường đuợc ví là dòng nhạc sang trọng và được giới chuyên môn đánh giá rất cao. Ngoại truyện 2Tôi mang thai rồiNói đúng ra là tôi mang thai đã hai tháng rồi, tôi đã xác nhận lần này đến lần khác cũng khoảng hai mươi lần rồi mới chấp nhận chuyện này là rồi, nếu như là tôi sáu năm trước đây, tôi nhất định cảm thấy mình điên mất nhưng… Khi tôi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú vui mừng đến mức có chút mê muội động kinh của Chu Dật thì tôi… tôi đè nén việc cào da anh một trận, nhưng cũng không thể làm cho tôi bớt khẩn nào tôi đã sớm bước vào thời kì u buồn của phụ nữ mang thai sao?Tuy rằng bụng của tôi chưa cảm giác thay đổi gì hết, nhưng từ trên người của Chu Dật tôi sâu sắc cảm nhận được một này gọi là ngoan ngoãn phục lúc tôi mang thai, Chu Dật cuối cùng cũng bỏ bớt mấy bữa tiệc xã giao ăn chơi trác táng của anh, mỗi tối đúng 6 rưỡi đã có mặt trước cửa để báo danh, so với việc phát sóng tin thời sự của đài truyền hình trung ương còn đúng giờ thứ hai thì mua về nhà món gà muối hấp tôi thích tuần thứ hai thì mang về cháo gạo đen dẻo thơm tuần thứ ba về nhà lại có canh đậu xanh ngọt mát…Nhiều tôi dằn vặt như vậy, anh đều thủy chung cười hì hì, một câu bực tức cũng chưa từng phát ra, còn vô cùng ân cần, hầu như cuối tuần nào cũng bắt tôi đến bệnh viện!Tôi thực sự đánh giá thấp sự kiên trì của anh, vì vậy xảo trá vô cùng hỏi anh “Chu Dật anh sẽ không phải là bứt rứt với em chứ? Có phải anh có cô gái khác ở bên ngoài cho nên mới áy náy với em hay không hả? Anh thành thật nói cho em biết đi, nếu như tâm tình của em tốt đêm nay sẽ mở cho anh một con đường sống!”Anh vốn đang ngồi ở đầu giường đọc tạp chí, ai ngờ bị tôi hỏi như thế, tiện tay cuộn tạp chí lại không nặng không nhẹ đánh lên đỉnh đầu tôi, liếc mắt phượng, tức giận nói “Chu Đạm Đạm, có phải cả ngày em không có việc gì làm nên ngứa da hay không hả, nhanh đi ngủ cho anh.”Tôi chết sống không nghe theo, đưa tay đoạt lấy tạp chí của anh ném ra phía sau “Điêu dân to gan! Đúng là xảo quyệt, đừng hòng đánh lạc hướng đề tài nhá, anh nhanh khai ra đi!”Chu Dật nắm thời cơ bắt được cổ tay tôi, kéo tôi vào trong người anh, nhéo mũi tôi, rất đắc ý “Em là người của triều đại nào dạt về đây vậy, rất khó nói chuyện với người hiện đại bọn anh đấy, nếu không thì để thầy dạy bảo em đi.”Tôi nhe răng trợn mắt giãy ra khỏi bàn tay quỷ dữ của anh, nắm cái mũi đã đỏ ửng trừng anh “Anh dẹp đi nhé, đừng nghĩ là lấy thân phận thầy giáo của em thì áp chế được em nhé, ai da đau chết đi được, Chu Dật sao anh lại ra tay mạnh như thế chứ, anh có phải có ý định trả thù em không hả?”Chu Dật nhếch miệng cười vác tôi lên vai “Qua đây anh nhìn thử xem mũi đã đứt chưa nào.” Anh vừa xoa mũi tôi vừa chậm rãi nói “Chu Đạm Đạm, bây giờ em là phụ nữ có thai rồi, không được phép tùy tiện giống như trước biết không, còn có, em định lúc nào nói với lãnh đạo của em.”“Hả?” Tôi không tình nguyện nhíu mày “Còn sớm mà, em mới hai tháng thôi, anh không phải là muốn em nghỉ ngơi chứ, em cũng không vội, anh vội cái gì chứ.”Anh rầu rĩ không vui nhìn chằm chằm bụng tôi “Anh không muốn em mang theo con còn phải mỗi ngày ra ngoài quay ngoại cảnh, em da dày thịt béo căn bản không cần anh lo lắng.”“Chu Dật, em và anh liều mạng!” Tôi cầm gối đánh về phía anh.“Chu Đạm Đạm anh cảnh cáo em! Bây giờ làm bất kì chuyện gì cũng phải nhớ kĩ cho anh trong bụng em còn có một đứa bé đấy, làm ầm ĩ lần nữa có tin hay không anh…”“Anh muốn làm gì, anh muốn làm cái gì đây, anh còn muốn đánh phụ nữ có thai đúng không?” Tôi vừa hét vừa cố gắng bảo vệ cái bụng xẹp của Dật hình như sớm đoán được tôi sẽ nói như vậy, cười xấu xa tóm lấy hai tay tôi, không thanh mình gì cả đem tôi đặt dưới thân, hà hơi bên tai tôi vừa ngứa vừa nóng “Em nói xem, anh muốn gì chứ, hả?...”“…!!” Tôi cũng không có cách nào khác để nói ra, bởi vì miệng đã bị người nào đó chặn lau…Tôi đột nhiên nhớ tới một vấn đề vô cùng nghiêm túc quên hỏi Chu nay tôi và anh đến bệnh viện kiểm tra xong đi ra, dọc theo đường đi Chu Dật vẻ mặt có chút suy nghĩ nhìn tôi N lần khiến tôi rất thất vọng “Chu Dật anh nhìn chằm chằm em làm cái gì hả? Mẹ ơi, có phải em bị béo phì hay không?”Bàn tay anh vỗ gáy tôi “Mới mấy tháng mà nghĩ béo phì hả, anh thấy đẹp.”Tôi phản pháo “Vậy anh lén dùng ánh mắt lo lắng đó nhìn chằm chằm em là có ý xấu gì hả.”“…” Chu Dật bất mãn liếc tôi, suy nghĩ hồi lâu, muốn nói lại thôi, cuối cùng bỏ lại một câu “Em ở đây chờ anh, anh đi lấy xe.” Rồi nghênh ngang bước nhất thời há hốc mồm, lúc nào lão nhân gia anh cũng bắt đầu lạt mềm buộc chặt, tôi ủng hộ!Tôi đứng dưới cầu thang tránh ánh nắng mặt trời, không nghĩ tới lại nhìn thấy hai gương mặt búp bê giống nhau như ạ! Một cặp sinh đôi đáng yêu quá!Đôi mắt tròn to lanh lợi đảo qua đảo lại, hai chị em thân thiết dựa vào nhau, đầu bàn tay nhỏ bé mũm mĩm là một cái bánh ga tô nhỏ thơm ngon, chị một miếng em một miếng, miệng dính đầy thực sự nhịn không được tâm tình muốn trêu đùa, cuối cùng lộ mặt cười gian đi tới bên cạnh hai cục cưng bé nhỏ ngồi xổm lẽ là vẻ mặt của tôi quá nóng lòng, cặp sinh đôi đều quay đầu nhìn tôi, tôi cũng cười ha hả nhìn hMắt to đối mắt nhỏ, cuối cùng có một cô bé trong đó không kiên nhẫn được nữa đáng thương nhìn tôi “Chị, chị không nên cướp bánh ga tô của tụi em được không, mẹ chỉ mua cho tụi em một cái, chị cướp rồi thì tụi em không thể ăn được.”Tôi buồn cười, cười ha vẻ sợ sệt tủi thân của cô bé thật sự là rất cố gắng!Buổi tối, tôi tắm rửa xong nằm ở trên giường, đột nhiên nhớ tới cặp song sinh lúc chiều, tâm huyết dâng trào hỏi Chu Dật “Anh nghĩ con chúng ta là con gái hay là con trai hả?”Anh không hề nghĩ ngợi lại không chút do dự nói “Đương nhiên là con trai.”Tôi nổi giận.“Anh có ý gì, dựa vào cái gì mà không phải là con gái, con gái là tri kỉ của mẹ, so với con trai đáng yêu hơn chứ. Có phải anh trọng nam khinh nữ hay không hả?”Chu Dật yên lặng quay đầu sang, im lặng hồi lâu, đột nhiên bày tỏ cảm xúc “Tâm tình của phụ nữ có thai thật là lên xuống thất thường, haizz…” Sau đó sờ đầu tôi. “Đừng tức giận, anh cũng thích con gái, nhưng vừa nghĩ đến con gái cục cưng của anh sau này lớn lên sẽ gả vào nhà người khác, cảm thấy rất khó chịu.”“Anh… Ha ha…” Tôi dở khóc dở cười chẳng biết nên nói gì cho phải, Chu Dật luôn luôn tháo vát chững chạc lại nói ra những lời trẻ con như thế, thực sự là khiến tôi mở rộng tầm mắt kì mang thai bắt đầu rất thú vị, học được rất nhiều những kiến thức trước đây chẳng bao giờ tiếp xúc. Về mặt tự mua cho cục cưng thêm nhiều quần áo đồ dùng, hix, tôi và Chu Dật lại không cùng ý bẻ đến mức tôi muốn tự nói là một người đàn ông thì không bắt bẻ gì nha, một cái giường trẻ con mà Chu Dật anh cũng có thể lặp đi lặp lại bề mặt giường quá thấp, hàng rào bảo vệ rất cao, hoặc là không có cái nôi nào là không có chuyện về công dụng này đừng nói đến mấy vật nhỏ nhặt vụn vặt cái bụng càng ngày càng lớn, cũng khiến tình tính của tôi càng khó chịu, suốt ngày hết bất mãn với người này đến bất mãn với việc kia. Lúc tự kiểm điểm, tôi luôn cảm thấy đặc biệt hổ thẹn với Chu Dật, anh giống như một người hầu phục vụ tôi mà không một lời oán có một lần, tôi vô cùng chân thành vô cùng dịu dàng bày tỏ sự áy náy dạt dào này với Chu Dật, nhưng anh chẳng hề để ý mà vung tay lên, nhe răng cười nói “Bà xã Chu đừng áy náy, chờ sinh con xong rồi, anh tự nhiên sẽ nghĩ ra cách khiến em không hề cảm thấy áy náy.”Tôi nghe xong cũng cười, thuận tiện loại bỏ, áy náy hay gì gì đó chính là mây bay xa vời, theo khuôn mặt tươi cười cáo già của Chu Dật nhẹ nhàng bay xa hơn…Tôi cũng càng thêm điên cuồng ngang ngược bóc lột anh đến cùng, ai kêu cái miệng quạ đen của anh cứ niệm chú tôi có con trôi qua rất cây trong tiểu khu vô thanh vô sắc đổi màu, nhiệt độ không khí cũng bất tri bất giác chuyển lạnh thì tôi sinh thật thì, mãi cho đến khoảnh khắc thấy được gương mặt của cu cậu, đáy lòng tôi mới chính thức tiếp nhận sự thật tôi đã từ một cô gái trẻ phản nghịch quái đản trở thành một người mẹ trẻ tuổi, mà những ngày trước khi mang thai giống như một giấc mơ ngọt ngào, khác biệt chính là, giấc mơ này đã trở thành sự thai gần mười một tháng, mặc kệ là nửa đêm mất ngủ, ăn không ngon hay là lúc làm việc bị ngã thiếu chút nữa là sinh non đến mức đau muốn chết, tôi cũng không khi Chu Dật mang theo khẩu trang gần như không nhìn thấy mặt gắt gao ôm tôi vào lòng, nhẹ vỗ vào lưng tôi, cưng chiều dỗ dành tôi “Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, sau này em muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, anh sẽ không bao giờ ngăn cản em nữa, em muốn cái gì anh cũng đều mua cho em có được hay không.” Thì tôi mới phát hiện ra bản thân càng giống một đứa trẻ hơn, khóc đến mức cực kì thảm con của chúng tôi, Chu Lê Tích, đang nghe nhạc, ngây thơ đi vào giấc ngủ. Giới Thiệu Truyện Thể loại Đô thị tình duyên tình hữu ý, ngược luyến tình thâm, tình yêu thầy trò, gian tìnhTác phẩm phong cách Thoải máiNhân vật chính Chu Đạm Đạm, Chu Dật ┃ Cùng với Lăng Linh, An NhượcEdit ZennyDBeta Thảo My, MimiConvert Từ lúc Chu Dật dạy học cho tới nay, tâm nguyện duy nhất của anh là giết chết tại chỗ tiểu quái vật Chu Đạm lúc Chu Dật dạy học cho tới nay, tâm nguyện lớn nhất của Chu Đạm Đạm là có thể đánh cho lão quái vật Chu Dật này hiện nguyên hình. Trải qua đại chiến 300 hiệp, Chu Dật mệt mỏi, Chu Đạm Đạm cũng muốn nghỉ đi ăn, vì thế hai người bọn họ quyết định đình chiến, giải quyết trong hòa vậy có thể nói rằng, Chu Đạm Đạm lấy anh là để nhân gian bớt đi một tai họa.[Trích lời thoại]Tôi vừa kéo tay ai đó vừa hoảng hốt kêu “Chu Dật!”Người nào đó điềm nhiên bất động, trả lời “Gọi là thầy Chu.”Tôi cười nói “Thật ra hai chúng ta là đồng tính luyến ái đó.”“……””Đừng vội, thầy họ Chu, em cũng họ Chu, chẳng phải đồng tính cùng họ luyến ái thì là gì?”Một học trò Chu Đạm Đạm cực kỳ vô sỉ, một thầy giáo Chu Dật âm hiểm gian năm sau, giáo viên và học sinh trường Nhất Trung mỗi khi nhớ tới hai người này, đều nhắc đến ba chữQuá đẹp đôi! Tôi mang thai rồiNói đúng ra là tôi mang thai đã hai tháng rồi, tôi đã xác nhận lần này đến lần khác cũng khoảng hai mươi lần rồi mới chấp nhận chuyện này là rồi, nếu như là tôi sáu năm trước đây, tôi nhất định cảm thấy mình điên mất nhưng… Khi tôi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú vui mừng đến mức có chút mê muội động kinh của Chu Dật thì tôi… tôi đè nén việc cào da anh một trận, nhưng cũng không thể làm cho tôi bớt khẩn nào tôi đã sớm bước vào thời kì u buồn của phụ nữ mang thai sao? Tuy rằng bụng của tôi chưa cảm giác thay đổi gì hết, nhưng từ trên người của Chu Dật tôi sâu sắc cảm nhận được một này gọi là ngoan ngoãn phục lúc tôi mang thai, Chu Dật cuối cùng cũng bỏ bớt mấy bữa tiệc xã giao ăn chơi trác táng của anh, mỗi tối đúng 6 rưỡi đã có mặt trước cửa để báo danh, so với việc phát sóng tin thời sự của đài truyền hình trung ương còn đúng giờ thứ hai thì mua về nhà món gà muối hấp tôi thích tuần thứ hai thì mang về cháo gạo đen dẻo thơm ngon. Cuối tuần thứ ba về nhà lại có canh đậu xanh ngọt mát…Nhiều tôi dằn vặt như vậy, anh đều thủy chung cười hì hì, một câu bực tức cũng chưa từng phát ra, còn vô cùng ân cần, hầu như cuối tuần nào cũng bắt tôi đến bệnh viện!Tôi thực sự đánh giá thấp sự kiên trì của anh, vì vậy xảo trá vô cùng hỏi anh “Chu Dật anh sẽ không phải là bứt rứt với em chứ? Có phải anh có cô gái khác ở bên ngoài cho nên mới áy náy với em hay không hả? Anh thành thật nói cho em biết đi, nếu như tâm tình của em tốt đêm nay sẽ mở cho anh một con đường sống!”Anh vốn đang ngồi ở đầu giường đọc tạp chí, ai ngờ bị tôi hỏi như thế, tiện tay cuộn tạp chí lại không nặng không nhẹ đánh lên đỉnh đầu tôi, liếc mắt phượng, tức giận nói “Chu Đạm Đạm, có phải cả ngày em không có việc gì làm nên ngứa da hay không hả, nhanh đi ngủ cho anh.”Tôi chết sống không nghe theo, đưa tay đoạt lấy tạp chí của anh ném ra phía sau “Điêu dân to gan! Đúng là xảo quyệt, đừng hòng đánh lạc hướng đề tài nhá, anh nhanh khai ra đi!”Chu Dật nắm thời cơ bắt được cổ tay tôi, kéo tôi vào trong người anh, nhéo mũi tôi, rất đắc ý “Em là người của triều đại nào dạt về đây vậy, rất khó nói chuyện với người hiện đại bọn anh đấy, nếu không thì để thầy dạy bảo em đi.”Tôi nhe răng trợn mắt giãy ra khỏi bàn tay quỷ dữ của anh, nắm cái mũi đã đỏ ửng trừng anh “Anh dẹp đi nhé, đừng nghĩ là lấy thân phận thầy giáo của em thì áp chế được em nhé, ai da đau chết đi được, Chu Dật sao anh lại ra tay mạnh như thế chứ, anh có phải có ý định trả thù em không hả?”Chu Dật nhếch miệng cười vác tôi lên vai “Qua đây anh nhìn thử xem mũi đã đứt chưa nào.” Anh vừa xoa mũi tôi vừa chậm rãi nói “Chu Đạm Đạm, bây giờ em là phụ nữ có thai rồi, không được phép tùy tiện giống như trước biết không, còn có, em định lúc nào nói với lãnh đạo của em.”“Hả?” Tôi không tình nguyện nhíu mày “Còn sớm mà, em mới hai tháng thôi, anh không phải là muốn em nghỉ ngơi chứ, em cũng không vội, anh vội cái gì chứ.”Anh rầu rĩ không vui nhìn chằm chằm bụng tôi “Anh không muốn em mang theo con còn phải mỗi ngày ra ngoài quay ngoại cảnh, em da dày thịt béo căn bản không cần anh lo lắng.” “Chu Dật, em và anh liều mạng!” Tôi cầm gối đánh về phía anh.“Chu Đạm Đạm anh cảnh cáo em! Bây giờ làm bất kì chuyện gì cũng phải nhớ kĩ cho anh trong bụng em còn có một đứa bé đấy, làm ầm ĩ lần nữa có tin hay không anh…”“Anh muốn làm gì, anh muốn làm cái gì đây, anh còn muốn đánh phụ nữ có thai đúng không?” Tôi vừa hét vừa cố gắng bảo vệ cái bụng xẹp của Dật hình như sớm đoán được tôi sẽ nói như vậy, cười xấu xa tóm lấy hai tay tôi, không thanh mình gì cả đem tôi đặt dưới thân, hà hơi bên tai tôi vừa ngứa vừa nóng “Em nói xem, anh muốn gì chứ, hả?…”“…!!” Tôi cũng không có cách nào khác để nói ra, bởi vì miệng đã bị người nào đó chặn lau…Tôi đột nhiên nhớ tới một vấn đề vô cùng nghiêm túc quên hỏi Chu nay tôi và anh đến bệnh viện kiểm tra xong đi ra, dọc theo đường đi Chu Dật vẻ mặt có chút suy nghĩ nhìn tôi N lần khiến tôi rất thất vọng “Chu Dật anh nhìn chằm chằm em làm cái gì hả? Mẹ ơi, có phải em bị béo phì hay không?”Bàn tay anh vỗ gáy tôi “Mới mấy tháng mà nghĩ béo phì hả, anh thấy đẹp.”Tôi phản pháo “Vậy anh lén dùng ánh mắt lo lắng đó nhìn chằm chằm em là có ý xấu gì hả.” “…” Chu Dật bất mãn liếc tôi, suy nghĩ hồi lâu, muốn nói lại thôi, cuối cùng bỏ lại một câu “Em ở đây chờ anh, anh đi lấy xe.” Rồi nghênh ngang bước nhất thời há hốc mồm, lúc nào lão nhân gia anh cũng bắt đầu lạt mềm buộc chặt, tôi ủng hộ!Tôi đứng dưới cầu thang tránh ánh nắng mặt trời, không nghĩ tới lại nhìn thấy hai gương mặt búp bê giống nhau như ạ! Một cặp sinh đôi đáng yêu quá!Đôi mắt tròn to lanh lợi đảo qua đảo lại, hai chị em thân thiết dựa vào nhau, đầu bàn tay nhỏ bé mũm mĩm là một cái bánh ga tô nhỏ thơm ngon, chị một miếng em một miếng, miệng dính đầy thực sự nhịn không được tâm tình muốn trêu đùa, cuối cùng lộ mặt cười gian đi tới bên cạnh hai cục cưng bé nhỏ ngồi xổm lẽ là vẻ mặt của tôi quá nóng lòng, cặp sinh đôi đều quay đầu nhìn tôi, tôi cũng cười ha hả nhìn hMắt to đối mắt nhỏ, cuối cùng có một cô bé trong đó không kiên nhẫn được nữa đáng thương nhìn tôi “Chị, chị không nên ᴄướρ bánh ga tô của tụi em được không, mẹ chỉ mua cho tụi em một cái, chị ᴄướρ rồi thì tụi em không thể ăn được.”Tôi buồn cười, cười ha vẻ sợ sệt tủi thân của cô bé thật sự là rất cố gắng! Buổi tối, tôi tắm rửa xong nằm ở trên giường, đột nhiên nhớ tới cặp song sinh lúc chiều, tâm huyết dâng trào hỏi Chu Dật “Anh nghĩ con chúng ta là con gái hay là con trai hả?”Anh không hề nghĩ ngợi lại không chút do dự nói “Đương nhiên là con trai.”Tôi nổi giận.“Anh có ý gì, dựa vào cái gì mà không phải là con gái, con gái là tri kỉ của mẹ, so với con trai đáng yêu hơn chứ. Có phải anh trọng nam khinh nữ hay không hả?”Chu Dật yên lặng quay đầu sang, im lặng hồi lâu, đột nhiên bày tỏ cảm xúc “Tâm tình của phụ nữ có thai thật là lên xuống thất thường, haizz…” Sau đó sờ đầu tôi. “Đừng tức giận, anh cũng thích con gái, nhưng vừa nghĩ đến con gái cục cưng của anh sau này lớn lên sẽ gả vào nhà người khác, cảm thấy rất khó chịu.”“Anh… Ha ha…” Tôi dở khóc dở cười chẳng biết nên nói gì cho phải, Chu Dật luôn luôn tháo vát chững chạc lại nói ra những lời trẻ con như thế, thực sự là khiến tôi mở rộng tầm mắt kì mang thai bắt đầu rất thú vị, học được rất nhiều những kiến thức trước đây chẳng bao giờ tiếp xúc. Về mặt tự mua cho cục cưng thêm nhiều quần áo đồ dùng, hix, tôi và Chu Dật lại không cùng ý bẻ đến mức tôi muốn tự nói là một người đàn ông thì không bắt bẻ gì nha, một cái giường trẻ con mà Chu Dật anh cũng có thể lặp đi lặp lại bề mặt giường quá thấp, hàng rào bảo vệ rất cao, hoặc là không có cái nôi nào là không có chuyện về công dụng này đừng nói đến mấy vật nhỏ nhặt vụn vặt khác. Theo cái bụng càng ngày càng lớn, cũng khiến tình tính của tôi càng khó chịu, suốt ngày hết bất mãn với người này đến bất mãn với việc kia. Lúc tự kiểm điểm, tôi luôn cảm thấy đặc biệt hổ thẹn với Chu Dật, anh giống như một người hầu phục vụ tôi mà không một lời oán có một lần, tôi vô cùng chân thành vô cùng dịu dàng bày tỏ sự áy náy dạt dào này với Chu Dật, nhưng anh chẳng hề để ý mà vung tay lên, nhe răng cười nói “Bà xã Chu đừng áy náy, chờ sinh con xong rồi, anh tự nhiên sẽ nghĩ ra cách khiến em không hề cảm thấy áy náy.”Tôi nghe xong cũng cười, thuận tiện loại bỏ, áy náy hay gì gì đó chính là mây bay xa vời, theo khuôn mặt tươi cười cáo già của Chu Dật nhẹ nhàng bay xa hơn…Tôi cũng càng thêm điên cuồng ngang ngược bóc lột anh đến cùng, ai kêu cái miệng quạ đen của anh cứ niệm chú tôi có con trôi qua rất cây trong tiểu khu vô thanh vô sắc đổi màu, nhiệt độ không khí cũng bất tri bất giác chuyển lạnh thì tôi sinh thật thì, mãi cho đến khoảnh khắc thấy được gương mặt của cu cậu, đáy lòng tôi mới chính thức tiếp nhận sự thật tôi đã từ một cô gái trẻ phản nghịch quái đản trở thành một người mẹ trẻ tuổi, mà những ngày trước khi mang thai giống như một giấc mơ ngọt ngào, khác biệt chính là, giấc mơ này đã trở thành sự thai gần mười một tháng, mặc kệ là nửa đêm mất ngủ, ăn không ngon hay là lúc làm việc bị ngã thiếu chút nữa là sinh non đến mức đau muốn chết, tôi cũng không khi Chu Dật mang theo khẩu trang gần như không nhìn thấy mặt gắt gao ôm tôi vào lòng, nhẹ vỗ vào lưng tôi, cưng chiều dỗ dành tôi “Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, sau này em muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, anh sẽ không bao giờ ngăn cản em nữa, em muốn cái gì anh cũng đều mua cho em có được hay không.” Thì tôi mới phát hiện ra bản thân càng giống một đứa trẻ hơn, khóc đến mức cực kì thảm con của chúng tôi, Chu Lê Tích, đang nghe nhạc, ngây thơ đi vào giấc ngủ.

thầy ơi em ghét thầy